Ta tên là Hoa Vĩnh Ân, năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi, là trẻ mồ côi từ thuở mới lọt lòng, mọi người còn đặt cho ta một cái biệt danh rất bình dị nữa,đó là Ân Mù!Sở dĩ vì sao ta được đặt cái tên này nhỉ? Hưm! Vì ta bị mù thật mà....
Nhưng mà không phải là mù bẩm sinh đâu! Mà là vì người mình yêu nên sẵn sàng chấp nhận mất đôi mắt có thể nhìn thấy ánh sáng của thế gian. Bởi vì hắn từng nói Vĩnh Ân ta là người đặc biệt...
Quá khứ của ta lớn lên cùng với những năm tháng ở côi nhi viện,Mẹ Nuôi nói rằng ta được đặt ở trước cổng trại vào một đêm tiết trời Bắc Kinh thật oi bức, bà bảo ta lúc đó ngoan lắm, không hồ nháo cũng chẳng vì thèm sữa mẹ mà khóc lóc gì cả, mọi thứ liên quan đến ta đều trống rỗng. Duy chỉ có một mảnh giấy ghi tên Hoa Vĩnh Ân là được người vứt đi để trong chiếc khăn bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé !
Tuổi thơ ta cũng không khác biệt gì những người trong trại mồ côi, sáng vui chơi,chiều lại phụ giúp Mẹ chăm lo cho những em bé nhỏ hơn mình. Cuộc sống tuy không có tình thương của cha mẹ, những vẫn khiến Vĩnh Ân ta hạnh phúc lắm!
Nhìn những người khác được người người nhà nhà nhận nuôi, được họ nắm tay dắt đi về tổ ấm khác mà ta cũng chẳng có lấy chút ganh tị hay gì cả, nhiều khi trong lòng còn thầm cầu chúc cho những bạn kia được sống tốt nữa!
Năm mười tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dac-biet/3293008/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.