Mạc Uyển Dư định đỡ anh vào phòng khách ngồi
''Chú ngồi chờ một chút, cháu lấy nước cho chú uống.''
''Không cần, đỡ chú lên tầng, chú muốn đi nghỉ.''
Phòng của Mạc Uyển Dư và anh cùng trên tầng ba, cũng tiện đường về phòng luôn.
Mạc Khải Liêm vòng tay vịn vào bờ vai mảnh khảnh của cô, đổ dồn trọng lượng vào ngừoi cô, ghé sát vào nhau. Mùi đào thơm ngọt từ ngừoi cô toả ra, làm anh cảm thấy còn say hơn cả rượu mạnh tối nay.
Mạc Uyển Dư chỉ đỡ anh tới cửa phòng, cô nghĩ không nên xông vào không gian riêng tư của anh, đến đây chắc anh cũng có thể tự đi vào được rồi.
''Chú nhỏ, ngủ ngon.''
''Đinh Mộc.''-Mạc Khải Liêm bất ngờ gọi cô lại, cô cũng không hiểu từ ngày còn nhỏ, anh chưa bao giờ gọi cô là Mạc Uyển Dư
''Chú nhỏ cần cháu giúp gì à?''
Mạc Khải Liêm cũng không biết vừa rồi tại sao lại muốn gọi cô lại, chỉ là cồn trong đầu thôi thúc anh gọi lên cái tên đã muốn gọi từ lâu
''Không có gì, ngủ ngon.''
Mạc Uyển Dư gật đầu, đi về phòng của mình. Nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại, cô vội dựa lưng lên ván cửa, tay ôm lấy ngực, muốn đè lại tốc độ đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Sáng hôm sau thức dậy, cả nhà lại chẳng còn một ai, Mạc Uyển Dư buồn bã đi tới bàn ăn, bỏ chiếc cặp sách sang bên cạnh.
Thím giúp việc bê bữa sáng tới cho cô
''Cô chủ, bà chủ đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dac-biet-trong-tim/2754129/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.