Tiết học buổi tối vừa kết thúc, tiếng sinh viên ào ào như ong vỡ tổ, ai cũng kêu gào tiết học buổi tối đều là để giết người, ai cũng vừa mệt vừa đói.
Cô bạn Lạc Phỉ Phỉ tay thoăn thoắt nhét hết chỗ đồ trên bàn vào cái balo lớn của mình
''Đinh Mộc, tớ có hẹn phải đi luôn đây, hôm nay không ăn tối với cậu được rồi.''
''Không ăn tối để giảm cân cũng được, đi đi không muộn, nhớ cẩn thận.''
''Biết rồi, tớ đi nhé.''
Lạc Phỉ Phỉ cũng đỗ cùng khoa với cô, có ngừoi quen chuyển từ cấp ba lên cùng, Mạc Uyển Dư cũng không thấy cô đơn nữa.
Lạc Phi Phi cũng được ba mẹ mua cho một căn hộ gần trường học, nhưng không cùng khu với cô. Hai ngừoi cùng không ở ký túc xá như những sinh viên khác.
Cô bạn thân đã đi rồi, Mạc Uyển Dư từ tốn thu dọn đồ đạc, một nam sinh gần đó sán tới bắt chuyện với cô
''Đinh Mộc, cậu không định ăn tối à, bỏ bữa không tốt đâu.''
Mạc Uyển Dư trả lời đúng mực, không muốn thân thiết quá với nam sinh
''Tớ không đói.''
Nam sinh vẫn không nghe ra vẻ xa cách trong giọng nói của cô, vẫn không từ bỏ
''Cậu sống ở ngoài trường đúng không, ở khu nào đó, để tớ đưa cậu về.''
Mạc Uyển Dư không muốn người không thân biết quad nhiều chuyện riêng tư của mình, vậy nên càng không có thiện cảm với cậu nam sinh kia
''Cảm ơn cậu, chỉ có vài bước chân, không cần phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dac-biet-trong-tim/2754121/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.