Mạc Uyển Dư ỉu xìu, kỳ nghỉ không có ai ở nhà, một minh cô chán biết bao. Lạc Phi Phi cũng không trở về thành phố A, có lẽ cô cũng không trở về nữa.
Ngày hôm sau Mạc Uyển Dư ngủ tới khi tự tỉnh, lúc mở mắt ra thì đã gần mười giờ sáng. Lâu lắm rồi không ngủ nướng được giấc ngủ sâu như vậy. Mạc Uyển Dư thoả mãn ngồi dậy vươn vai một cái.
Vơ lấy điện thoại kiểm tra, có vài tin nhắn chưa đọc. Trong đó có cả tin nhắn của Mạc Khải Liêm
[Mấy giờ trở về?]
Mạc Uyển Dư nhắn từng tin trả lời hết chô tin nhắn, cả tin của Mạc Khải Liêm.
Tin nhắn vừa gửi đi thì điện thoại của Mạc Khải Liêm gọi tới
''Vừa thức dậy?''-Giọng anh trầm thấp dễ nghe. Mạc Uyển Dư vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, vì âm thanh này mà màng nhỉ tê rần, buồn buồn.
Đúng là giọng nói có thể khiến lỗ tai mang thai.
''Vâng.''
''Bữa sáng sắp đến, em ăn sáng xong rồi về trường.''
''Vâng.''
''Xe chờ ở dứoi, tài xế sẽ đưa em về.''
''Vâng.''
Điện thoại vang lên tiếng dập máy. Cả cuộc đối thoại, Mạc Uyển Dư cũng chỉ nói được ba từ vâng.
Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng quăng chuyện này ra sau đầu, đứng dậy chuẩn bị về trường.
Thầy chủ nhiệm gọi cô lên văn phòng, hết lời khen ngợi ảnh chụp của cô, thêm một hồi cảm ơn và động viên, cuối cùng Mạc Uyển Dư cũng được thoát thân, trở về căn hộ của mình.
Ngày hôm nay rảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dac-biet-trong-tim/2754093/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.