Mạc Hàn dĩ nhiên không đứng về phía cô trong truyện này, vậy nên liền nói chuyện với ba mẹ Mạc. Ba mẹ Mạc còn đang phiền não thì nghe được tin này, dĩ nhiên vui mừng.
Vậy nên ba Mạc căn đúng bảy giờ sáng trong nước mà gọi điện cho Mạc Khải Liêm
''Chú nhỏ, chú định ở hẳn trong nước à?''
Mạc Khải Liêm xoa xoa mớ tóc rối:'' Vừa mới sáng ra, không phải anh gọi điện chỉ để hỏi han em thôi chứ?''
Ba Mạc cười nhạt:" Cuối cùng chú cũng chịu về nước, anh cũng nên hỏi han vài câu không phải sao.''
''Vậy hỏi xong rồi, em cúp máy đây.''
Ba Mạc vội gọi:'' Ấy, khoan đã. Đúng là có chuyện muốn nhờ chú đây.''
''Hừ.''- Mạc Khải Liêm hừ lạnh nhưng không hề có chút bất mãn nào.
''Nghe nói chú ở ngay đối diện căn hộ của Uyển Dư, anh nhờ chú để ý con bé một chút.''
Mạc Khải Liêm ngồi dậy tựa lưng vào thành giường:'' Hai mươi mốt tuổi rồi thì còn cần có ngừoi để ý sao?''
''Anh dĩ nhiên rất yên tâm về con bé. Chỉ là, thời gian trước con bé bị lạc trên núi, bị nhiễm lạnh, cơ thể có chút ảnh hưởng. Bác sĩ đã kê thuốc đông y cho con bé, nhưng anh biết với tính cách của con bé, không có ba mẹ ở đó chắc chắn không chịu chăm chỉ uống thuốc rồi. Chú ở gần đó, trông chừng con bé uống thuốc giúp anh chị.''
Mạc Khải Liêm nghe thấy câu cơ thể có chút ảnh hưởng, mi tâm nhíu chặt lại.
''Được rồi, em sẽ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dac-biet-trong-tim/2754086/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.