Dae Huyn ngạc nhiên nhưng không hề nao núng.
- Tôi đâu có điếc chứ? Còn anh sao lại sang đây?
- Vậy phiền anh đừng làm phiền vợ tôi nữa.
Yến Nhi nhìn Bảo Cường vẫn trong bộ âu phục trắng sữa lúc sáng. Khi anh mặc âu phục còn sáng hơn bình thường rất nhiều, vậy nên những người trong quán cafe lại được dịp ngó nhìn anh.
- Vậy anh cũng đi đi, sang đây làm gì?
- Anh sang gặp em, nhớ em rồi.
Cả hai người đàn ông chẳng ai có nhu cầu rời đi nên cô đứng dậy.
- Hai anh ngồi nói chuyện với nhau đi, em cho các anh không gian này đấy.
Bảo Cường nắm lấy tay cô giữ lại.
- Anh đi cùng em.
- Anh nghe thấy em nói rồi đấy, em muốn ngồi một mình.
- Em mệt thì anh đưa về nghỉ ngơi, chuyển lịch quay ngày khác.
- Em không mệt, chỉ có nhu cầu ở một mình thôi. Anh đi làm việc của anh đi được chứ?
Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Yến Nhi, Bảo Cường biết cô đang giận nên không làm khó cô thêm.
- Tối về anh sẽ nói với em. Đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì? Chỉ cần nhớ anh là được.
Anh liếc mắt nhìn Dae Huyn rồi xoay người rời đi nhanh nhẹn như lúc xuất hiện. Cô nhìn theo anh đến khi chiếc xe đã khuất mới đưa mắt đến chỗ Dae Huyn. Chẳng nói thêm lời nào, cô đi lên tầng 2 chọn một bàn ở góc khuất ngồi đọc lại kịch bản.
...
Quay phim xong cũng gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-ta-con-yeu/2434585/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.