Cô thả điện thoại xuống giường, lại ra ban công nhìn xuống. Mưa càng lúc càng lớn, kèm theo cả sấm chớp nữa, càng lúc cô càng sợ... sợ anh làm sao thì cô hối hận cả đời.
Cô cầm điện thoại lên nhắn cho anh "Em xin anh, hãy vào xe ngồi hoặc đi về đi."
Nhìn thấy anh đọc tin nhắn nhưng vẫn không hề nhúc nhích, đọc xong anh lại thả điện thoại vào túi cũng không nhắn tin lại cho cô.
Qua ánh đèn vàng, mưa như thi nhau kéo đến ầm ầm, tiếng mưa càng lúc càng lớn, cứ ào ào như thác đổ còn anh vẫn đứng ở giữa cổng, hai tay đút túi quần ướt sũng nhìn vào trong nhà.
Bảo vệ che ô đi ra có lòng tốt nhắc nhở.
- Cậu về đi, đứng thế này nguy hiểm mà sẽ ốm đấy.
Không thấy anh trả lời, bác bảo vệ liền lắc đầu thở dài thườn thượt quay vào trong mang ra cái ô nữa đưa cho Bảo Cường nhưng anh cũng không lấy.
- Cậu... thôi kệ cậu, dù sao tôi cũng hết cách rồi.
Mưa tát vào mặt càng lúc càng rát, cả người ướt sũng, anh mặc kệ mưa càng lúc càng lớn xối lên người.
Tiếng sấm, sét nổ đùng đùng, lóe sáng soi rõ hình ảnh người đàn ông đứng bất động phía ngoài cửa đồng kiên cố. Yến Nhi quay vào giường không muốn nhìn anh nữa, một lát chắc anh sẽ về thôi.
"Đùng... đoàng" tiếng sét xé ngang trời khiến cô sợ hãi giật mình lại chạy ra nhìn xuống. Anh vẫn chưa chịu đi. Cô lấy điện thoại gọi nhưng anh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-ta-con-yeu/2434490/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.