Rất nhanh sau đó, chúng tôi đã gọi bác sĩ đến khám cho Vũ. Anh tỉnh lại, xem như mọi chuyển đã ổn. Chỉ là từ lúc tỉnh, Vũ chỉ ngồi im trên giường. Tôi có bắt chuyện như thế nào cũng không hề hứng thú. 
– Vũ, anh muốn ăn kẹo cầu vồng không? Để em đi mua cho anh nhé. 
Người kia nhìn ra ngoài cửa sổ, hời hợt đáp tôi: 
– Không. 
– Vậy anh muốn ăn gì, để em nấu cho anh ăn. 
– Ra ngoài đi. 
Dù ngữ điệu của anh rất nhẹ nhàng nhưng tôi lại cảm thấy nó thật xa cách, như kiểu đây chẳng còn là Vũ mà tôi quen biết nữa. Anh đã nói như vậy thì tôi cũng đâu còn lý do nào ở lại. Tôi đứng dậy, giây phút cuối vẫn cố nói: 
– Bao giờ anh đói thì nói em nhé, hay cần cái gì cứ gọi, em ở ngoài này thôi. 
Vũ gật đầu không đáp, tôi cũng im lặng ra ngoài theo ý anh. 
Trưa hôm ấy, Vỹ ghé, thấy tôi lủi thủi ngồi một mình nên đi đến hỏi: 
– Sao vậy? Sao em không ở trong với Vũ. Ra ngoài này làm gì. 
Tôi nhìn Vỹ tiu nghỉu: 
– Vũ lạ lắm anh ạ. 
Vỹ nghe tôi nói đến đây thì cũng ngồi xuống cạnh tôi: 
– Có chuyện gì à? 
– Em không biết nữa. Cả sáng nay, em cố nói chuyện với Vũ mà Vũ chỉ im lặng. Thậm chí còn bắt em ra ngoài này ngồi nữa. 
– Vậy à? 
Tôi nhìn Vỹ gật gật: 
– Dạ. Em có cảm giác Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566993/chuong-38.html