Tôi hơi thất kinh khi nghe đầu dây bên kia nói như vậy. Dù biết mẹ thiếu suy nghĩ nhưng không ngờ lại đến mức này. 
– Vâng, tôi đến ngay đây ạ. 
Vừa kết thúc cuộc gọi thì Vũ cũng đi lại chỗ tôi lôi kéo: 
– Thùy ơi ra chơi với Vũ đi. 
Tôi cố lấy bình tĩnh quay sang Vũ dặn dò: 
– Vũ, giờ em phải đi. 
– Thùy đi đâu? Đang chơi vui mà. 
– Em xin lỗi. Vũ này, anh lại kia bảo Vỹ chơi với anh nhé. 
Tôi vừa nói vừa chỉ về hướng Vỹ. Anh lúc này đang quay lưng ra ngoài nghe điện thoại. Chắc là không thấy tôi. 
Vũ nghe tôi nói thế thì phụng phịu, ra giọng hờn dỗi: 
– Không thích, Vũ muốn chơi với cả Thùy, cả Vỹ cơ. 
Lúc này, tôi đã rối lắm rồi lại thêm Vũ làm phiền thành ra bản thân có hơi kích động mà lớn tiếng với anh: 
– Anh im đi được không? 
Lần đầu tiên bị tôi rầy la thành ra Vũ hơi sợ. Anh nhìn tôi, mặt mày ủ rũ nhưng không dám lên tiếng nữa. Tôi biết mình sai nên cũng hạ giọng: 
– Anh lại chỗ Vỹ nhé. Anh thấy Vỹ chưa, giờ em có việc bận phải đi ngay. Ngoan, mai em sẽ mua kẹo cầu vồng cho anh. Chịu không? 
Vũ gật gật tỏ ý đã hiểu, tôi xoa lưng anh an ủi: 
– Em xin lỗi Vũ, em đi nhé. anh đừng đi lung tung, lại chỗ Vỹ đi. 
Nói rồi tôi vội vàng rời khỏi, giờ bản thân không thể suy nghĩ được gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566990/chuong-36.html