Chiều hôm đó theo yêu cầu của Vỹ, Chúng tôi rời khỏi nhà và đi đến một nơi mà tôi cũng chưa biết rõ. Bởi tôi đang còn xót tiền thành thử chẳng mấy bận tâm. Ngược lại, chồng tôi chỉ nghe phong phanh được đi chơi thì cả trưa đã không chịu ngủ. Giờ lên xe lại ngủ gà ngủ gật. Để Vũ được ngon giấc tôi đành từ ghế sau chuyển lên ghế cạnh tài ngồi, nhường chỗ cho anh có thể thoải mái tay chân.
Xe chạy dọc theo sườn núi, đi qua những ngọn đồi nhấp nhô, xanh ngắt. Bầu trời chiều nay cũng mát mẻ lạ kỳ. Từ trong xe, tôi có thể nhìn thấy những áng mây trắng bồng bềnh trôi lững lờ trên những đỉnh đồi hùng vĩ. Nhìn chúng dường như mọi ưu tư đều có thể tan biến, nhẹ nhõm hẳn.
– Có chuyện gì muốn nói với tôi không?
Đột nhiên kẻ bên cạnh hỏi một câu ngớ ngẩn khiến tôi chẳng hiểu gì.
– Tôi có chuyện gì để nói với anh à?
– Có.
Kẻ kia khẳng định khiến tôi hoang mang:
– Chuyện gì?
– Chuyện trưa nay.
– Anh biết rồi còn gì.
Vỹ lắp camera khắp nhà như thế, hẳn là đã biết hết mọi việc nên mới vội vã về nhà. Nghĩ lại chuyện lúc trưa, đột nhiên tôi lại cảm thấy có chút cảm động.
– Tôi muốn nghe cô nói.
Tôi quay người nhìn Vỹ, trong đầu trống rỗng, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu:
– Nói gì bây giờ?
– Nói lại những gì cô nói với mẹ tôi ấy.
– Là nói gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566982/chuong-31.html