– Cái gì cơ?
Tôi chẳng dám tin vào tai mình nữa. Vỹ đang đùa sao?
Người ta hẳn là nhìn ra tâm tư của tôi rồi nên lập tức dò hỏi:
– Sao? phản đối?
– Đâu có! Tôi chỉ cảm thấy bản thân ăn nhờ ở đậu nhà anh rồi thì những việc lặt vặt cứ để tôi làm. Anh không cần phải trả tiền cho tôi đâu.
– Ừ! Vậy để tôi liên hệ với dịch vụ việc làm tìm người.
– Ơ! Tôi nói để tôi làm rồi mà.
– Ok, vậy tôi thuê cô.
Dẫu sao công việc này cũng khá tốt, tôi vừa kiếm được tiền trả Vỹ lại có thời gian chăm Vũ. Thôi thì tôi không làm, anh ta cũng thuê người khác. Thế để tôi làm vậy.
Tôi cũng chẳng biết phải lý giải tình huống này như thế nào, đột nhiên mọi chuyện đều được quyết định một cách chóng vánh. Nhưng có lẽ ở thời điểm hiện tại, nghe theo Vỹ là cách tốt nhất. Thế nên bản thân cũng không có quá nhiều suy nghĩ. Đến đâu hay tới đó vậy. Dẫu sao Vũ cũng là anh của Vỹ. Tôi nhờ cậy anh ta xem ra còn dễ chịu hơn nhờ người khác. Mà trong tình cảnh này, có lẽ chỉ mình Vỹ chịu giúp chúng tôi thôi. Vậy thì tôi lại càng phải bám lấy sợi dây cứu mạng này.
Vài ngày sau đó, sức khỏe của Vũ đã ổn định nên được xuất viện. Và đây cũng là lúc tôi và anh dọn đến nhà Vỹ. Tôi đã nói là tự tôi có thể dọn dẹp qua được, chỉ cần người kia đưa địa chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566970/chuong-25.html