Cả buổi ngày hôm ấy khách khứa đến rất đông, nhưng trong đó tôi tìm một bóng dáng mà chẳng thấy, mãi đến khi mọi người đã về hết thì Vỹ mới đến. Nhưng anh ta cũng không ở lại quá lâu, chỉ thắp cho ba nén hương, nói vài lời gì đó với mẹ kế rồi ra về. 
Tôi thật sự không hiểu, tại sao kẻ đó phải làm cái hành động mệt mỏi kia, dù sao cũng đến rồi, việc gì phải vội vàng như vậy. Tôi rất muốn hỏi Vỹ cho ra lẽ nhưng đây lại là nhà chồng, nếu bản thân lộ liễu quá sẽ dễ khiến người khác hiểu lầm. 
Bởi vậy tôi chỉ có thể núp ở bụi cây trước nhà, đợi Vỹ đi qua rồi giả làm tiếng mèo kêu. 
– Ra đi! Mèo không được ăn hay sao mà giọng yếu xìu thế? 
Nghe vậy, tôi từ bụi cây, từ từ chui ra, nhìn trước ngó sau mấy lần rồi mới đi lại chỗ Vỹ. 
– Không ai đi cùng anh chứ. 
– Không! Vào nhà lại rồi. 
– Ừ. 
– Có chuyện gì mà nửa đêm nửa hôm cô lại dọa ma tôi thế này? 
– Tôi muốn nói chuyện với anh. 
– Chuyện gì? 
– Sao anh đến muộn vậy, vừa đến lại về ngay. 
Vỹ nghe đến đây thì lại nổi hứng đùa giỡn, tên đó nhìn tôi mờ ám nói: 
– Sao? Nhớ tôi à? 
Theo phản xạ tự nhiên, tôi lập tức đánh mạnh vào tay Vỹ: 
– Anh bị điên à. Tôi chỉ muốn hỏi tại sao anh lại cứ xử như vậy thôi. 
Đến đây, vỹ dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566957/chuong-19.html