🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau




Hai dì cháu tôi nói chuyện 1 lúc mà trời sáng lúc nào chẳng hay. Vũ tỉnh rồi, tỉnh dậy là nhớ ngay kẹo cầu vồng nên tôi đành đưa anh đi mua kẹo.Dì Hoà cũng về nấu chút gì đó đem vào cho hai anh em tẩm bổ nên tôi mua kẹo xong thì dắt Vũ qua phòng Vỹ.

Vũ ngồi ở 1 góc mân mê cây kẹo trên tay mãi nhưng vì tôi chưa cho ăn nên chẳng dám bóc ra. Thỉnh thoảng anh lại làm ra vẻ quan tâm hỏi: “ Vợ có đói không?”, rồi “ Bao giờ dì Hòa vào?”, “ Dì ấy ăn sáng chưa?”. Nhưng tôi biết tỏng anh chỉ quan tâm duy nhất 1 việc là bao giờ ăn sáng để được chén cây kẹo kia thôi.



Có lẽ hai vợ chồng tôi biết cách làm ồn nên rất nhanh sau đó Vỹ đã tỉnh và câu đầu tiên anh ta nói chính là:



– Ồn chết đi được.



Đúng là tên khó ưa, đến lúc đau ốm nằm liệt như vậy rồi mà vẫn không quên cau có, nhăn nhó.



Tôi thì cũng thuộc dạng lòng dạ rộng rãi, thoáng tính nên không thèm chấp anh ta. Với cả họ ra nông nỗi này cũng tại vợ chồng tôi tất. Nên tạm thời ân nhân khó ưa sẽ được nhận sự chăm sóc đặc biệt. Gạc cái hành động chướng mắt của Vỹ ra khỏi suy nghĩ, tôi nhanh chóng đi đến hỏi hang:



– Anh thấy ổn chứ? Còn đau ở đâu không? Nếu có thì nói để tôi đi báo bác sĩ nhé.



Đâu chỉ tôi chu đáo, tận tình, ngay cả Vũ cũng ý thức được việc đó. Anh nhanh chóng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566953/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.