Nắng tháng 4 thật đẹp. Không nhạt nhòa khiến ta dễ quên và cũng chẳng chói lòa làm người người e ngại. Nó đúng kiểu vừa đủ để nhớ, vừa đủ để thương. Ngọt ngào, dịu nhẹ nhưng cũng căng tràn sức sống.
Tì tay lên bệ cửa sổ, tôi gieo ánh nhìn xuống cây long não đang nở hoa trước cổng. Những đóa hoa trắng muốt bung tỏa trong nắng ngọt. Đẹp đẽ tới nao lòng. Cứ thế, tôi tham lam hít hà, cố thu hết khí trời trong xanh vào lồng ngực thiếu dưỡng khí. Vậy là lại một mùa long não nữa đến. Nhanh thật, mới đó mà tôi đã ở trong căn biệt thự này 5 năm và cũng đã có 5 năm làm dâu nơi này. Cuộc sống quả thật quá nhiều điều bất ngờ mà khi chuyện cũ đã qua rồi, bản thân vẫn không thể tin đó là sự thật.
– Vợ ơi! Mẹ gọi vợ xuống nhà, mẹ có việc cần.
Chồng tôi đứng trước cửa, vừa mút kẹo vừa nói chuyện với tôi. Tôi khép cửa sổ lại, nhanh chóng đi lại chỗ anh, lấy cây kẹo từ tay họ rồi nghiêm giọng:
– Mới sáng sớm anh đã ăn kẹo rồi à? Ăn kẹo là tí không ăn sáng được đâu.
Vũ ngây ngô nhìn cây kẹo vừa bị tôi tước đoạt , cong môi nói:
– Thế Vũ không ăn sáng nữa.
Tôi cau mày nhìn người nào đó, khó chịu bảo:
– Không được!
Trước thái độ nghiêm khắc của tôi, Vũ cuối cùng chỉ còn biết xụ mặt xuống, lí nhí từng chữ:
– Vậy tí nữa, ăn xong vợ bù cho Vũ 2 cây có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-la-em-chong/2566920/chuong-1.html