Thời gian chầm chậm trôi đi, ngày tôi tốt nghiệp đại học ngoài mẹ ở bên cạnh tôi thì My và Huy cũng tới còn mang theo một bó hoa to bự đến chúc mừng tôi.
Lúc bốn người chúng tôi ra một góc sân trường chụp ảnh thì Thủy từ đâu bước đến, nó bảo với tôi:
- Mày chụp ảnh mà không gọi tao gì cả?
- Tao tưởng mày đang bận chụp ảnh với bạn học và gia đình mày nên không gọi nữa.
- Bận thế nào thì bận chứ chụp chung với bạn thân là không thể thiếu mặt được.
Tôi khẽ cười với Thủy, kéo nó đứng lại bên cạnh mình, rủ nó chụp chung ảnh với chúng tôi. Hôm nay cũng là lễ tốt nghiệp của nó, từ sáng đến giờ ngó nghiêng tìm nó mãi mà bây giờ mới thấy mặt.
Năm người chúng tôi chụp chung với nhau rồi tôi chụp riêng với mẹ, chụp riêng với nó, rồi mới chụp cùng My và Huy một bức. Tấm nào cũng như tấm nào, nụ cười trên môi tôi chẳng thể rạng rỡ nổi, mà chỉ khẽ mỉm cười, tôi thầm ước giá mà có Đạt bên cạnh tôi lúc này thì hạnh phúc biết mấy. Chỉ tiếc là không được, tôi chỉ có thể mang theo tấm bằng đến khoe anh sau mà thôi.
Lúc sau Thủy định rời đi chụp cùng bạn bè và người nhà của nó thì nó có chúc mừng tôi:
- Chúc mừng mày nhé, được hẳn bằng xuất sắc luôn.
- Mày cũng được bằng giỏi mà.
- Nhưng vẫn thua mày.
- Sau này đi làm mới biết hơn thua sao chứ, lúc đó mày giàu ú ụ mà tao vẫn nghèo thì nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-em-con-yeu/184156/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.