Đứng trước mộ của Đạt, tôi lấy trong túi đồ ra bộ vest chú rể, miệng mỉm cười mà sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn đắng, khó khăn lắm mới thốt lên lời:
- Anh… anh xem hôm nay em có xinh không?
- …
- Xinh phải không anh? Cô dâu của anh mà… sao không xinh cho được chứ.
Tôi nhìn chăm chăm vào bức di ảnh của anh đang mỉm cười trên tấm bia đá, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, tôi nói:
- Anh… cũng đẹp trai lắm.
- …
- Em có mang bộ đồ chú rể đến cho anh nữa này, em mặc giúp anh nhé.
Tôi ôm bộ vest đi lại bên bia đá của anh, nhẹ nhàng khoác lên trên đó giúp anh bộ vest chú rể như thể đang giúp anh mặc đồ:
- Em ước mình được mặc lên người giúp anh chứ không phải là giống như thế này đâu… nhưng cả đời này em không có cơ hội đó rồi. Em muốn làm cô dâu của anh, duy nhất của một mình anh thôi nhưng sao số phận lại nghiệt ngã với chúng ta đến vậy chứ?
- …
- Nếu không phải có chuyện xảy ra thì một tuần nữa đã là hôn lễ của hai đứa mình rồi đó anh. Tiếc là…
- …
- Nhưng không sao, hôm nay em đến đây là muốn kết hôn với anh. Không cần có nhiều người, không có bánh kem, không rượu, không nến, không nhẫn cưới... chỉ có hai đứa mình, anh ở thế giới bên kia, em ở thế giới bên này, mình kết hôn anh nhé.
Không có tiếng người đáp lại, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ cùng với những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-em-con-yeu/184154/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.