Tôi không chịu được những lời nói chói tai của Huy liền gân cổ lên cãi lại:
- Anh nghĩ tôi muốn bán thân hay sao? Nếu không phải cần tiền chữa bệnh cho mẹ, cần tiền trả nợ, anh nghĩ tôi muốn bán thân sao?
- Đừng lấy hoàn cảnh ra bao biện cho lựa chọn bẩn thỉu của cô. Thiếu gì công việc đang hoàng cô không làm, lại chọn đi bán thân bây giờ còn đổ lỗi cho cái gì.
Ừ, trên đời này chẳng thiếu công việc ổn định kiếm nhiều tiền, với học lực bằng cấp của tôi thì đâu có khó khăn gì để tìm một công ty tốt với một mức lương cao. Nhưng thời gian qua có công ty nào chịu nhận tôi không, có nghề nghiệp nào lương cao chịu nhận tôi không? Không hề có, mọi chuyện xảy ra với mẹ con tôi giống như có một người ở đằng sau đã dày công sắp đặt sẵn. Anh không ở trong hoàn cảnh của tôi thì anh có quyền gì mà chê trách tôi.
Huy thật sự đã thay đổi rất nhiều, trong trí nhớ của tôi, anh của trước kia chưa từng một lần nhíu mày với tôi chứ đừng nói là có những lời nặng lời làm tổn thương tôi như hôm nay. Thời gian trôi đi, con người phải chẳng cũng thay đổi, vết thương thể xác và vết thương lòng tôi gây ra cho anh ngày đó lớn đến vậy sao? Để đến ba năm sau gặp lại, anh vẫn không quên đi được.
- Anh hận tôi lắm, đúng không?
- Đúng, tôi hận cô, rất hận.
- Bởi vì ngày đó tôi không đến viện thăm anh, bởi vì tôi không chấp nhận tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-em-con-yeu/1507082/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.