Ba ngày sau, tôi bắt xe đưa mẹ về nhà ông bà ngoại, đứng trước cổng nhà, mẹ nhìn vào bên trong với ánh mắt đượm buồn. Dù không nói ra nhưng tôi biết, gần ba năm qua mẹ vẫn thường giấu tôi một mình quay về đây. Sở dĩ tôi biết được chuyện đó là vì trong một lần vào ngày giỗ ông ngoại mẹ đã về lại đây, đứng trước cổng nhà nhìn vào trong mà không ngừng nói tiếng xin lỗi. Có lẽ mẹ luôn cảm thấy có lỗi với ông bà ngoại vì đã phải bán đi căn nhà cho người khác để có tiền trả nợ.
Gần ba năm nay, chủ nhân mới của căn nhà này hình như không ở đây, bởi nhiều lần tôi cũng đi qua ngoái đầu nhìn vào đều thấy cửa nhà đóng kín. Nhưng ở bên ngoài nhìn vào không có dấu hiệu là bỏ hoang, chắc là hàng tháng vẫn có người đến đây dọn dẹp.
Mẹ không hiểu sao nay tôi dẫn mẹ đến đây nên có hỏi tôi:
- Sao chúng ta lại về đây thế?
Tôi mỉm cười nghẹn ngào nói với mẹ:
- Từ nay về sau, mẹ con mình sẽ sống ở đây mẹ ạ.
Mẹ tôi ngạc nhiên, hỏi lại:
- Con… con nói vậy là có ý gì?
Tôi đưa giấy tờ sổ đỏ đến trước mặt mẹ cho mẹ xem, tôi nói:
- Con mua lại nhà rồi ạ, sau này mình không cần phải ở trọ nữa.
- Thật sao? Con mua lại nhà rồi sao?
- Vâng.
Mẹ tôi vui mừng ôm tôi vào lòng, vừa khóc vừa nói:
- Sau này mình không đi đâu nữa, chúng ta ở lại đây.
- Vâng. Mẹ vào trong đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cu-em-con-yeu/1507076/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.