Chương trước
Chương sau
Lâm Thư Tuyết đưa mắt nhìn người con gái ăn mặc mỏng manh ngắn cũn cỡn đang dính sát vào người Hạ Lâm Phong, còn có hai tay không biết ngượng mà khóa chặt người đàn ông này, không hiểu vì sao nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy chướng mắt vô cùng, không muốn nhìn thêm một chút nào nữa, cô lách người bước đi.

Hạ Lâm Phong đẩy tay người con gái vừa mới xuất hiện ra, chưa kịp nói với cô ta thì đã thấy Lâm Thư Tuyết không nói gì mà đi lên lầu, vốn định gọi cô lại, nhưng bóng người nhỏ xinh đã khuất phía thang máy mất rồi, quay sang nhìn cô gái kia, giọng không vừa lòng lên tiếng.

“Sao em lại về?”

Người kia nghe thấy Hạ Lâm Phong hỏi, rõ ràng là bất ngờ đến mức không kịp trả lời, cô nghĩ mình về lúc này là rất đúng đắn, nếu không, chỉ sợ Hạ Lâm Phong sẽ bị cướp lúc nào không hay. Càng nghĩ càng thấy tức con bạn thân, may mà cô nghe trộm được tên Vũ Phi và nó nói chuyện, nếu không thì chờ ngày nghe Hạ Lâm Phong tuyên bố kết hôn là vừa.

Hạ Lâm Phong, người đàn ông này chỉ có thể là của cô, cho dù bảy năm trước, hay là bây giờ, thì anh ta cũng phải là của cô, cô sẽ không để người con gái kia cướp đi đâu.

“Tại người ta nhớ anh quá nên về thôi, người ta chờ anh ba tiếng rồi đó”

Hạ Lâm Phong không để ý cô gái kia nói gì, trong lòng đang rất bận tâm chuyện Lâm Thư Tuyết, chỉ sợ lúc nãy cô đã hiểu lầm mình, nghĩ vậy lại thấy lo lắng vô cùng, không nhìn người con gái kia, anh ta bước đi chỉ để lại câu nói.

“Sáng mai em hãy về đi, anh không muốn bố mẹ em lại gọi điện cho anh đâu”

“Anh Phong…”

Hạ Lâm Phong không nghe gì nữa mà quay người bước đi, anh ta thật sự không có tâm trạng đùa giỡn với Vivian, trong đầu, hình bóng cô gái kia đã chiếm hết tất cả, không còn chừa cho bất cứ một chuyện gì nữa, xem ra, anh ta lại phải tốn thời gian dỗ dành nữa rồi.

Vivian ngồi yên trên ghế, mắt nhìn Hạ Lâm Phong vẫn không giấu được ngạc nhiên xen lẫn giận dữ, từ lúc có chuyện ấy xảy ra, đây là lần đầu tiên sau năm năm Hạ Lâm Phong lạnh nhạt với cô. Chẳng lẽ Hạ Lâm Phong đã thật sự để ý người con gái kia như lời Vũ Phi nói sao, không được, tuyệt đối không được, Hạ Lâm Phong không thể yêu một ai khác ngoài cô, cô không cho phép.

Hạ Lâm Phong về phòng thay đồ rồi sang ngay phòng Thư Tuyết, vừa mới đưa tay mở cửa, thì cánh cửa đã bị khóa bên trong, cứng ngắc không thể nào vặn được, ngạc nhiên, anh ta gọi tên cô.

“Thư Tuyết”

Chắc không phải cô không muốn cho anh ta vào nên khóa cửa đấy chứ, đừng nói là cô đang để ý hành động vừa nãy của Vivian với anh ta, chẳng lẽ là cô đang ghen, nghĩ Lâm Thư Tuyết vì mình mà ghen, Hạ Lâm Phong cảm thấy vui sướng vô cùng.

Ngược lại với tâm trạng của Hạ Lâm Phong, Lâm Thư Tuyết bây giờ đang rất bực mình, trong lòng vẫn mắng thầm cái tên đang đứng ngoài kia từ nãy giờ, Hạ Lâm Phong, anh ta đúng là cái tên háo sắc vô duyên sát gái, anh ta đến tìm cô làm gì chứ.

Cô không cần biết cô gái kia là ai, không cần biết Hạ Lâm Phong và cô gái kia có quan hệ gì, cô không cần quan tâm đến chuyện của họ, mặc dù đã tự nhủ như vậy, nhưng tại sao đầu cứ nghĩ đến hình ảnh kia mãi không thôi, làm cô nằm trên giường từ nãy đến giờ vẫn không ngủ được, thật bực mình.

Lật người hết từ bên này đến bên kia, một lúc sau lại không nghe thấy tiếng gọi của Hạ Lâm Phong, tự hỏi không biết anh ta đi rồi hay chưa, chắc giờ này đang ngồi tâm sự với cái cô gái kia chứ gì, đúng là cái đồ thiếu kiên nhẫn.

Lâm Thư Tuyết bực bội ngồi dậy, hai mắt rõ ràng không che dấu được tức giận trong lòng, Hạ Lâm Phong chết tiệt, tốt nhất anh đi luôn đi, đừng có quay lại, ngày mai tôi sẽ đi khỏi đây, không cần ở lại để làm chướng ngại vậy cho hai người nữa. Mới vừa nãy còn nói tiếng yêu, bây giờ đã như vậy rồi, cái đồ đáng ghét, vừa nghĩ cô vừa đập tay vào gối, lúc sau lại nằm xuống trùm chăn nhắm mắt, hết lật người đến xoay trái xoay phải, đầu chỉ hiện lên gương mặt của ai đó.

Vẩn vơ từ suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, hết nhắm mắt lại mở ra, lúc sau không biết suy nghĩ gì, cô chợt đứng dậy rồi bước ra ngoài cánh cửa, tay nhẹ nhàng vặn khóa, mở ti tí rồi mới ngó đầu ra nhìn, nào ngờ một cánh tay theo khoảng cách nhỏ đấy lọt vào, làm cô giật mình mà đóng ngay cửa lại, theo sau đó là tiếng kêu đau từ phía ngoài truyền vào.

“A, đau quá Thư Tuyết”

Thư Tuyết nghe vậy, tim đánh trống dồn trong lồng ngực, hết hồn nhìn mỗi cánh tay lỏng lẻo trong phòng mình, tự dưng lại liên tưởng đến phim kinh dị, cánh tay quỷ dị đơn độc đi giết người, lại nghe thấy tiếng kêu đau của người đứng ngoài, lúc này mới ngỡ ra là Hạ Lâm Phong, môi bất giác cong lên nụ cười nhẹ.

Không những không hé ra mà còn đóng chặt lại hơn nữa, nghĩ thầm sẽ cho anh ta gãy luôn cánh tay này, Hạ Lâm Phong, đáng đời anh đi, đồ biến thái đáng ghét.

“Thư Tuyết, chảy máu rồi, em làm anh chảy máu rồi”

Lâm Thư Tuyết nghe thấy tiếng kêu đau đớn, tự nghĩ chẳng lẽ mình mạnh tay thật, làm cho anh ta chảy máu, lòng dâng lên lo lắng, tay cũng tự giác mà mở cánh cửa ra, vừa định nhìn chỗ chảy máu, thì cả người bị rơi vào vòng tay ai đó.

Hạ Lâm Phong nắm bắt cơ hội rất tốt, cửa vừa mở thì lập tức lẻn người vào, ôm lấy người đẹp vào lòng, chân cũng không đứng yên mà bước về chiếc giường kia.

Lâm Thư Tuyết biết mình bị lừa, vùng vẫy đấm người Hạ Lâm Phong, nhìn nụ cười đang hiện lên trên gương mặt anh ta, lòng lại tức giận hơn nhiều, miệng liên tục mắng biến thái gian xảo, mắng đến khi bị nụ hôn kia chặn lại tất cả.

Hạ Lâm Phong đặt Lâm Thư Tuyết xuống giường, nhanh chóng cúi xuống cướp lấy môi cô, tay cũng ôm chặt cô hơn, tránh cho mình bị cô đẩy ra, yên tâm mà tiến hành cuộc càn quét xâm lược.

Anh ta yêu chết cô lúc này, yêu chết gương mặt giận hờn bé nhỏ, không hiểu vì sao, mỗi hành động biểu cảm trên gương mặt đa dạng của cô, đều làm anh ta không kìm được muốn cắn một ngụm vào bụng.

Mới hôn được một tí thì bị gương mặt kia lại cố tình quay đi, hụt vào khoảng không lạnh lẽo, nhưng anh ta cũng không vì thế mà đầu hàng, cúi xuống, hôn từ trán, đến mắt, mũi, má, lan sang tận tai, cổ, rồi mới đặt lên đôi môi óng nước vì bị mình hôn khi nãy, dây dưa mà mút lấy, vuốt ve âu yếm hai cánh môi, luyến tiếc tách ra hàm răng, trườn vào, rồi tìm kiếm ngọt ngào trong khoang miệng của cô.

Lâm Thư Tuyết lúc đầu còn đủ lí trí và sức lực để phản kháng, nhưng sau đó, nụ hôn dịu dàng yêu thương nóng bỏng như mưa trút đã lấy hết tất cả, ngoài vô lực đặt hai tay lên vai anh ta, người chỉ biết hứng chịu công kích và lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ trong tim thì không biết làm gì hơn.

Lưỡi bị ai đấy tìm ra, cuốn lấy, liếm mút, vuốt ve, tàn bạo mà chiếm lấy từng góc gách, nụ hôn từ nhẹ nhàng chuyển thành ướt át, nóng nhiệt đầy ám muội đang dâng trào, hơi thở cả hai như giao nhau, nóng như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ, nhen nhóm một cuộc mây mưa sắp tới.

Hạ Lâm Phong vừa lòng thấy Lâm Thư Tuyết bị mình chinh phục, dạn dĩ hơn mà luồn tay vào váy ngủ của cô, vuốt ve làn da trơn mịn, càng gan to mà xoa nắn bờ ngực mẫn cảm, càng lúc, nhiệt độ càng lên tới đỉnh cao, nụ hôn cũng hoang dã hơn nhiều.

Hạ Lâm Phong dời môi cô ra, nhìn nụ hôn nhuốm đầy tình dục đang lưu lại trên môi, đôi môi đỏ ửng hé miệng thở dốc, bên khóe miệng còn dính nước chảy ra, gương mặt ửng hồng và đôi mắt mơ màng, anh ta không kìm được mà dâng lên ngọn lửa nóng, miệng ngay lập tức phủ xuống bờ ngực mà gặm nhắm.

Anh ta sẽ chết vì cô mất, nhìn thấy cô như vậy, không thể nào chịu được mà chỉ muốn nhanh chóng có cô, yêu thương, vuốt ve, chiếm lấy, muốn nghe tiếng rên rỉ nức nở động tình, muốn mãnh liệt mê đắm trong nơi sâu nhất của cô, muốn được yêu cô nhiều hơn như thế này.

Môi liếm nhẹ phần nhô lên, sau đó răng tách đi khuy áo ngực, ngửi được hương vị kích tình mật ngọt, không chần chờ mà nhanh chóng thưởng thức làn da trắng mịn đầy dụ oặc, mới phủ xuống một nụ anh đào, chưa kịp âu yếm vuốt ve thì…

Lâm Thư Tuyết hít vào ngụm khí lạnh, lập tức đầu óc tỉnh táo lại ngay, đẩy cái tên cà chớn đang dính trên người ra, cô tức giận đến nỗi tim đập mạnh như liêc tục không dừng, mặt đỏ đến tím xanh, mắt trừng trừng nhìn anh ta.

Hạ Lâm Phong bị đẩy, trong lúc đắm chìm trong mê luyến, dễ dàng bật ngửa nhìn cô, nhìn thấy bộ ngực tròn trịa nhấp nhô theo hơi thở trắng mịn như đang mời gọi trước mắt, gương mặt giận dữ ửng đỏ, lại thêm hai mắt ngấn nước lưu chuyển. Tim đập mạnh tăng tốc, anh ta không khỏi dâng lên ham muốn tột độ, cổ họng nóng cháy nhìn đôi gò đào đang nở rộ trước mắt, thật muốn hung hăng đè cô xuống mà gặm cắn, nhưng nhìn gương mặt đang tức giận, anh ta cố gắng trấn tĩnh mà đè nén ham muốn lại, hít vào một ngụm khí, vừa đưa tay muốn ôm cô vào lòng, nhưng vẫn bị đẩy ra.

Lâm Thư Tuyết tự giận mình, tại sao cô lại để Hạ Lâm Phong xem thường như thế, càng nghĩ càng thấy tức giận, thở hổn hển, cô nằm xuống, quay mặt đi, không quên đuổi khách.

“Anh ra đi, tôi không muốn gặp anh”

Hạ Lâm Phong nghe vậy cũng không tức giận, nhẹ nhàng yêu thương ôm lấy cô vào lòng, hứng chịu vài cái đánh của cô, anh ta nhỏ nhẹ giải thích và xin lỗi, mong sao cho cô hiểu lòng mình trong lúc này, anh ta mặc dù rất vui vì Thư Tuyết biết ghen, nhưng nếu cứ như vậy, thì anh ta sợ cô sẽ càng xa lánh anh ta hơn.

Lâm Thư Tuyết mặc kệ Hạ Lâm Phong nói hươu nói vượn, người vẫn trùm chăn mà không nói gì hết, từ từ, giấc ngủ ập đến, rồi không biết đã thiếp đi từ lúc nào, cô cứ thế mà say giấc trong lời nói yêu thương và vòng tay của ai đó.

Hạ Lâm Phong nghe hơi thở nhịp nhàng, biết là cô đã ngủ, bỏ chăn ra, vuốt lại mái tóc không ổn định, ôm cô vào lòng, tự lắng nghe trái tim đang đập của mình rồi mới nhắm mắt lại, lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Thư Tuyết, nếu lần sau em còn xuất hiện trước mặt anh một cách quyến rũ như thế này, thì cho dù là ở đâu, vào thời gian nào, anh cũng phải nhấm nháp em mới thôi.

Không khí ấm áp của hai người lây truyền khắp căn phòng, thậm trí là khe hở của cánh cửa cũng bị lan tràn ra, làm người đứng ngoài từ nãy đến giờ chỉ biết chết lặng chôn chân một chỗ.

Người đứng ngoài vẫn chưa chịu bước đi, hai mắt mở to nhìn vào khoảng không trước mắt, hình như tiếng quát tháo, lời dỗ dành, những lời nói yêu thương thoát ra từ miệng của người không ngờ tới vẫn còn đọng lại…Và hình như tiếng yêu, lời hứa hẹn vẫn theo sát không buông, không biết đang nghĩ gì, mà khi ánh đèn tắt đi một lúc, tay nắm móc cửa mới run run buông ra, hằn lên trên da thịt là vết đỏ của móng tay, người lặng lẽ bước đi, chìm vào trong bóng tối dăng đầy trước mắt.



Nắng đã lên, âm thanh của đất trời cũng bắt đầu rộn rã, có tiếng chim hót, nước chảy, tiếng lá cây, gió lay, tiếng cười đùa vộn vã, hay dòng người xe cộ ngoài phố xa, tất cả như hòa âm tạo lên màu sắc tươi đẹp của cuộc sống.

Hạ Lâm Phong mở mắt ra, nhưng lại không nhìn thấy người bên cạnh mình, bật người dậy, vội vã bước ra khỏi phòng, mắt vẫn luôn đưa tìm mọi nơi đã đi qua, đến khi dừng lại, thì đã nhìn thấy bóng người đang nấu ăn dưới phòng, tim lúc này mới lặng yên nhẹ nhàng.

Lâm Thư Tuyết biết Hạ Lâm Phong đang bước lại chỗ mình, không biết là suy nghĩ gì, chỉ thấy đôi mắt ánh lên điểm sáng, rồi đột nhiên quay mặt ra, nhìn anh ta, cô khuyên ngăn thật tình.

“Anh đứng đó, không được bước lại đây”

Hạ Lâm Phong ngỡ rằng cô còn giận, mặt tươi cười, nhìn cô, miệng vẫn không ngừng dỗ dành, chân cũng không đứng lại mà bước lại gần với cô hơn, nào ngờ, khi tưởng sẽ được ôm lấy cô từ phía sau, thì lại được hít đất chào buổi sáng.

“Rầm”

Lâm Thư Tuyết mặt ra vẻ hoảng hốt, nhưng mắt và miệng thì đang cười toe toét, đứng nhìn Hạ Lâm Phong từ trên nhìn xuống, cô giọng quan tâm hỏi han.

“Thấy chưa, đã nói đừng lại mà, haiz…xin lỗi anh nha, em làm rơi hũ đậu, vội quá chưa nhặt được”

Hạ Lâm Phong ngồi dậy, nhìn dưới sàn nhà hạt đậu rơi, lòng thầm nhẩm tính sáng nay xui xẻo, đứng lên, anh ta tức giận bước lại ghế ngồi, bỏ qua gương mặt đang vui vẻ nhìn mình, hình như anh ta bị té cô vui lắm thì phải.

Lâm Thư Tuyết thấy Hạ Lâm Phong ngồi trên ghế xoa vai, trọng bụng hả hê nói đáng đời, nhưng ngoài mặt thì lại chạy đi lấy nước, bưng tô phở và trái cây cho hai người dọn sẵn lên bàn.

Hạ Lâm Phong dĩ nhiên được hầu hạ quen rồi, mà lại không nghĩ ra người đang tận tình với mình kia là ai, nhìn tô phở nghi ngút khói thơm, anh ta vô tư ăn ngon lành, nào ngờ…

Lâm Thư Tuyết nhìn Hạ Lâm Phong sau khi ăn được đũa phở thì lại lập tức uống nước, sau khi uống nước lại chạy vào nhà vệ sinh, vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh thì lại ôm lấy sàn nhà tập hai, thích ý trong bụng, nhưng mặt lại làm ra vẻ ngạc nhiên và lo lắng vô cùng.

Hạ Lâm Phong sau khi hứng chịu liên hoàn kế của Lâm Thư Tuyết thì đã nhận ra bản chất của ngày xui này là gì, không có ngày xui nào mà liên tiếp xảy ra đến không đỡ kịp như thế cả.

Tô phở thơm mùi hành phi đắng ngắt, ly nước lọc mát lạnh mặn chát, anh ta lại càng không tin mấy hạt đậu có thể lăn tới tận đây, nếu đó không phải là ý đồ của ai đó được sắp đặt kĩ càng, thì sẽ không có trùng hợp như vậy được, rõ ràng là cô cố tình.

Hạ Lâm Phong mặt đen xì bước lại chỗ cô, nhìn cô đang ăn ngon lành tô phở của mình, một bụng lửa cháy bừng bừng, tức giận đến run người, giọng rõ ràng đang rít gào, hai mắt như lửa cháy rực nhìn chằm chằm cô.

“Lâm Thư Tuyết, em cố tình phải không?”

Lâm Thư Tuyết mắt ngây thơ nhìn Hạ Lâm Phong, làm ra vẻ chuyện này không liên quan đến mình, còn phang luôn câu nói đó là vì khẩu vị của cô, Hạ Lâm phong nghe cô léo lắt biện chứng, tức giận cúi xuống ăn thử tô phở của cô, trước khi ăn còn đặt ra câu nghi vấn to đùng.

“Chẳng lẽ một nồi lại nấu hai cách khác nhau, để xem em còn chối được không”

Lâm Thư Tuyết nhìn Hạ Lâm Phong ăn thử tô phở của mình, thấy anh ta sau khi ăn vào lại chạy đi, lúc này thì không kìm được mà cười to mấy tiếng, đáp lại tiếng cười của cô là tiếng rống giận vang lên.

“Lâm Thư Tuyết”

Lâm Thư Tuyết mặc kệ lời của Hạ Lâm Phong, lấy đũa tách mấy sợi phở ra, nhìn thấy bọc da viên đắng phía đáy bát, cổ họng cũng cảm thấy ngái ngái lây, không cần nếm thử cũng cảm tưởng được nó đắng cỡ nào. Hạ Lâm Phong đúng là ngốc, cô đời nào để anh ta bắt bẻ lại, lúc cô ăn, thì tô phở này là một tô phở hảo hạng, nhưng trước khi Hạ Lâm phong dành đũa, cô đã trọc thủng viên đắng, và dĩ nhiên, nó cũng y chang tô phở của anh ta mà thôi, đáng đời anh ta, ai bảo chọc giận cô làm chi.



Hạ Lâm Phong ngồi trong phòng làm việc, mặt đen xì đầy khủng bố phê duyệt tài liệu, tay đang ký như muốn đâm nát tờ giấy trên bàn, gương mặt rõ ràng như đang tra tần mọi thứ xung quanh, mấy nhân viên làm việc trực tiếp với anh ta vừa nãy không ai là không bị mắng oan, đến ngay cả người làm việc cẩn thận nhất cũng không tránh khỏi kiếp nạn.

Hạ Lâm Phong cứ nghĩ tới sáng nay, là lòng lại cuộn trào lửa nóng, Lâm Thư Tuyết hành hạ anh ta nguyên buổi sáng, nhưng thà cô bỏ qua cho anh ta thì không nói làm gì, đằng này lại đóng cửa rồi làm lơ mới tức chứ.

Mạnh Long nhìn bạn hầm hầm lửa nóng, biết chắc Lâm Thư Tuyết chủ mưu gây lên chuyện này, có lẽ Hạ Lâm Phong không nhận ra, nhưng chỉ cần để ý, là có thể biết được, Hạ Lâm Phong đã bị Lâm Thư Tuyết ảnh hưởng và chi phối rất nhiều, haiz, chỉ tội cho anh bạn của mình, nghĩ đến sắp có cuộc hẹn, anh ta âm thầm bước đi.

Quán bar Vigu

Mạnh Long nhìn thấy người con gái đang ngồi chờ mình, trên bàn chất đầy những ly rượu ngoại, thở dài, bất đắc dĩ mà tiến vào, anh ta thật không muốn tới, nhưng không tới lại không được, không cần đoán trước, lại sắp có chuyện rồi đây.

Vivian là bạn thân của Linh Chi, Diệp Lan, anh ta và Lâm Phong, anh ta lại tình cờ biết được mối quan hệ rây mơ rễ má khác nữa. Linh Chi chơi với Lâm Thư Tuyết, anh ta lại tình cờ quen biết Lâm Thiên Bảo, mà Vivian thích Hạ Lâm Phong, nhưng Hạ Lâm Phong lại yêu Lâm Thư Tuyết, suy ra là hỗn độn trong cùng một vòng.

Nghe Linh Chi kể lại, Vivian tình cờ nghe thấy cô nàng đang hỏi cung Vũ Phi chuyện của Hạ Lâm Phong và Lâm Thư Tuyết, thế là giận dỗi đùng đùng thẩm vấn tra khảo Linh Chi nguyên 1 ngày, biết được chuyện của Lâm Thư Tuyết, nên không chịu được, đã đáp chuyến bay sớm nhất về đây, thật là…

Lấy ly rượu trên tay cô gái trẻ, nhìn cô bé nước mắt chảy dài, gương mặt mờ mờ say, không giống như thường ngày, lúc nào cũng tươi cười yêu đời ngạo mạn, nghĩ thầm thấy thương xót, nhưng cũng không biết làm sao mới giúp được, ngoài đồng ý tâm sự và uống cùng cô vài ly.

Một lúc sau, người đàn ông lúc đầu tỉnh táo nay nhuốm men say, còn cô gái mơ hồ kia lại tỉnh táo kì lạ, chỉ thấy cô ta đôi mắt mở to, chứa đựng trong đó là ngạc nhiên không ngờ, lấy điện thoại ra, không biết gọi cho ai, chỉ thấy bóng người biến mất chỗ thang máy sang trọng.



Hạ Lâm Phong cuối cùng cũng có chính sách hòa bình với Lâm Thư Tuyết, hai người bây giờ đang ngồi trong nhà kính, ngước mắt ra nhìn, là thấy cả một bầu trời đêm huyền ảo.

Xa xa, một màu đen tối lung linh ánh sao, trăng tròn tỏa ra ánh sáng mờ ảo, thêm những ánh đèn lung linh rạng ngời của thành phố, hồ bơi trước mắt như một bãi biển đen óng ánh tia sáng, tiếng lá cây xào xạc cộng thêm tiếng nước chảy róc rách, gió lùa vào, lung lay chuông gió, phát ra những tiếng kêu như nhạc âm cộng hưởng.

Lâm Thư Tuyết gác đầu lên vai người bên cạnh, nghe tiếng tim đập trầm ổn, hơi thở quen thuộc cùng với hơi ấm đầy ấm áp, trong giây phút này, cô thấy bình yên lạ, bên cạnh anh ta, sao cảm thấy mình thật là nhỏ bé quá.

Hạ Lâm Phong, có nên nói ra, lời đã dấu kín, có lên bày tỏ sự thật, để có thể thẳng tanh ta với nhau hơn, không hiểu vì sao, trong lòng bây giờ thấy mâu thuẫn, hình như là không muốn phá đi giây phút này, và hình như sự ích kỉ, đã bắt đầu hiện hữu.

Nếu anh ta biết trong lòng cô cũng yêu anh, liệu anh có vui không, nếu anh biết tôi vẫn còn nhớ anh, thì anh sẽ thế nào, anh có tin, có hiểu, hay gạt bỏ hết những điều ấy, ẩn dưới gương mặt dịu dàng ôn nhu này, tôi biết đó là cả một thế giới lạnh lẽo, nhưng tôi sẽ giải thích cho anh hiểu, vào một ngày nào đó, mà không phải hôm nay.

Hôm nay, chỉ muốn như thế này, muốn để thời gian tạm dừng lại, để cảm xúc được lắng đọng hơn, để cho tôi có sự chuẩn bị trước, để hiểu rõ lòng mình và lời trái tim muốn nói hơn, và hôm sau, tôi sẽ đứng trước anh, nói hết, bày tỏ hết cho người hiểu, là tôi yêu anh, tôi vẫn nhớ anh.

Hạ Lâm Phong ôm chặt Lâm Thư Tuyết vào lòng hơn, trong khoảnh khắc này, hạnh phúc như đang ngập tràn, tình yêu như đang nở rộ, và cõi lòng, thấy yên bình ấm áp rất nhiều.

Anh ta muốn hỏi cô, hỏi nhiều lắm, muốn biết được thật sâu trong trái tim khó hiểu kia đã nghĩ gì về anh ta, cô có chăng, cũng yêu anh ta như anh ta yêu cô không, nhưng không hiểu vì sao, lúc này lại không muốn phá hoại giây phút đang có, thôi thì ngày mai anh ta sẽ hỏi, dù gì, cô từ bây giờ sẽ mãi bên cạnh anh ta.

Phải, chỉ cần có cô, anh ta có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần mãi là thế này, thì tất cả đều là màu xanh hạnh phúc, Lâm Thư Tuyết, tôi khao khát có em, càng khao khát hơn tình yêu của em, tôi muốn có em, một cách trọn vẹn nhất.

Quay sang ôm cô gái nhỏ vào lòng, đặt lên đó nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng trân trọng hôn môi, trao nhau hơi ấm niềm tin, trái tim vẫn cùng một nhịp đập, cảm nhận có cô, trọn cõi lòng thấy bình yên lạ.

Hai người, không khoảng cách, chung bầu trời, cùng một tầm nhìn, và trái tim, đang đập cùng một nhịp, hạnh phúc, như đang gộp lại, chia đều cho hai hướng, chỉ cần ngồi bên nhau, tựa vai nhau, và cảm nhận trái tim đang đập rộn ràng, thế là đủ, là hạnh phúc lắm rồi.

Hạ Lâm Phong nhẹ nhàng ôm cô trên tay, phủ xuống đôi môi đang ngủ yên kia nụ hôn nhẹ nhàng, một lúc sau rời ra, không quên mà liếm nhẹ làn môi, chân, chậm chạp bước đi, hướng về phía căn phòng của mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.