Một chàng trai mang vẻ ngoài tuấn tú, mặc bộ vest đen, cầm trên taylà bó bông hoa hồng đỏ. Mái tóc vàng lãng tử được vuốt keo làm tôn lênvẻ trưởng thành từ anh. Nếu tính bằng tuổi của con người, có lẽ anh được 32 tuổi.
Anh cầm bó bông lại gần một ngôi mộ. Trong nghĩa địa, ngôi mộ nàocũng như ngôi mộ nào. Nhưng dường như anh có năng lực nhận biết được đâu là mộ người con gái của anh.
Dừng lại tại ngôi mộ có cây thánh giá màu trắng, cao hơn nửa ngườianh. Quỳ gối xuống, anh khẽ đặt bó bông hồng xuống, dòng chữ “AliceCatsanra” khắc nổi bật trên bia đá. Hôm nay là ngày 22/9, là ngày mấtcủa cô.
“Chào em, Alice của anh.”
“Chắc em cô đơn khi ở đây lắm nhỉ?”
“Anh quên mất, em đã thành một linh hồn hạnh phúc trên thiên đàng rồi còn gì nữa.”
“Ước gì anh cũng được như em.”
“Lá thư đó, anh đã đọc rồi.”
“Em biết không? Mọi người ngạc nhiên vì những gì em đã làm và viếttrong bức thư. Em đã giấu mọi người lí do và giờ mọi người đã biết,nhưng không ai trách em đâu.”
Anh khẽ nhắm mắt, hồi tưởng lại quá khứ…
…
Anh ngồi trên giường cô, mở bao thư màu trắng. Bên trong, nét chữ đều đều của cô nổi bật trên lá thư màu trắng:
“Gửi anh, Kou yêu dấu của em!
Em biết anh rất bất ngờ về những lá thư em viết cho anh và mọi người. Em muốn nói là cám ơn mọi người rất rất nhiều.
Em sẽ nói với anh lí do mà em hi sinh tuổi thọ: em mắc phải căn bệnh mà phải đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-con-gai-dang-yeu-nhat/432/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.