“Vì cô đã giết thanh tra Nakato…đó là CHA CỦA TÔI” 
Sau khi biết được cô đã giết phải cha của tên thám tử này, cô bỗngnhìn anh hồi lâu rồi cười lớn giọng, một giọng cười man rợ, mang đầy sựkhinh bỉ. 
Anh không hiểu được ẩn ý đằng sau nụ cười đó. Nhưng khi nhìn nhữnggiọt nước mặt tựa pha lê, lấp lánh dưới ánh trăng huyền ảo càng thêm đẹp hơn, anh nghi ngờ đây chỉ là “giả”. Sự nghi ngờ vội dập tắt bằng sựđồng cảm vì anh đã hiểu được những giọt nước mắt và nụ cười của cô. Thìra, người cha của cô cũng không còn nữa. Từ đó, anh nhận thấy anh và côđều giống nhau: đều không còn cha và tìm cách trả thù cho cha và anhcũng đã biết được động cơ gây án của cô là gì. Anh hơi rung động trướccô. Chỉ một chút. 
“Có vẻ tôi và cô giống nhau” 
Anh lên tiếng sau một hồi im lặng 
“KHÔNG!TÔI VÀ ANH KHÔNG GIỐNG NHAU!” 
Cô hét lên trong tuyệt vọng rồi biến mất trong ánh trăng tròn đêm đó. Lần đầu tiên, anh để một tên tội phạm cấp S bỏ trốn, nhất lại là đốivới cô. Có lẽ tâm tư anh không cho phép anh bắt cô 
… 
Đêm qua, cô về sớm hơn mọi lần nên cũng ngủ được nhiều hơn. 
Hôm nay, cô dậy sớm hơn mọi ngày. Tránh mọi người nghi ngờ, cô nhẹnhàng bước xuống giường, chải qua loa mái tóc mình, dù gì nó cũng đâudài. Bước ra ngoài ban công, kiểm tra kĩ cánh cửa xem đã khóa chưa, rồingước nhìn lên bầu trời. Cô vội nhăn mặt vì không thích nghi được. Lâurồi, cô mới được ngắm cảnh nhàn rỗi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-con-gai-dang-yeu-nhat/397/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.