Quân vương dốc công dốc sức mà toàn lực chinh phạt, chỉ mong đến một ngày thiên hạ thái bình, giang sơn quy về một mối sẽ được nắm lấy tay thiếu niên cùng y bách niên giai lão, xa lánh sự đời…
Ngươi muốn ta thao túng thiên hạ, vậy thì ta sẽ đem thiên hạ dâng tặng cho ngươi, chỉ cần… ngươi có thể hứa với ta một chuyện…
“Đừng rời khỏi ta!” – Quân vương níu chặt lấy cánh tay nhỏ bé của thiếu niên, ánh mắt cầu khẩn run rẩy tựa như một con thú con đang mất đi sự che chở.
“Ta phải đi.” – Ngữ khí thiếu niên lãnh đạm nhưng dứt khoác vô cùng.
“Ngươi đã hứa…”
“Ta chưa từng hứa.”
Phải rồi, ngươi thật sự chưa từng hứa, từ lúc bắt đầu đến bên cạnh ta ngươi chưa bao giờ hứa, cũng không đòi hỏi ta bất cứ điều gì, kể cả tình yêu…
“Ngươi… có yêu ta không?” – Quân vương ngập ngừng thốt ra những lời mình chẳng khi nào dám nói – là chất vấn cùng hoài nghi, là nỗi đau và sự sợ hãi mà hắn không bao giờ muốn đối mặt.
“Ta không nghĩ rằng ta và ngươi sẽ có kết cục tốt, nên chấm dứt sớm thì hơn! Ta yêu ngươi hay không đối với ngươi không phải điều quan trọng, chỉ biết là…tình cảm ta đối với ngươi là thật lòng, cho nên ta hy vọng ngươi có thể trở thành minh quân lưu danh thiên cổ…”
“Ngươi có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của ta không? Sẽ không tốt đẹp – ngươi chắc như vậy chứ? Yêu hay không đối với ta không hề quan trọng – là thật sao?”
“Ta không đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-co-yeu-ta-khong/41384/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.