" Đúng vậy, tại sao ta phải ở lại nơi này?"
Nàng ngồi xuống thảm cỏ, ngẩng mặt lên nhìn sắc trời, khẽ thở dài:
-Nhi Song à, ta không trách ngươi, ngược lại có lẽ nên đa tạ ngươi mới đúng, ta không biết lý do vì sao ta lại cố chấp ở lại đây, cũng không biết vì sao ta lại phải cố gắng đến như vậy, chỉ là... ta không muốn bỏ cuộc khi chưa thực sự cố gắng, ta không mạnh mẽ như ngươi nghĩ, ta cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có chấp niệm, chẳng qua là ta không được phép thể hiện ra bên ngoài. Ngươi có biết vì sao không bao giờ thấy ta khóc lóc hay tức giận không?
-Thần... thần không biết.
Nhi Song vừa lau nước mắt vừa ngập ngừng trả lời.
-Ta không phải vô lệ chi nhân cũng không phải vô tâm chi nhân nên cũng biết buồn, nhưng cứ mỗi lần ta khóc, cuồng phong cùng thiên tai sẽ kéo đến tàn hại chúng sinh, lúc biết chuyện đó, ta sợ lắm, ta luôn tự hỏi tại sao ta lại phải chịu số phận khắc nghiệt đó, những lúc như vậy chỉ có Tam hoàng huynh và Tứ hoàng huynh ở bên ta, an ủi ta, làm bạn với ta, hai người đó nói rằng chỉ cần ta đủ mạnh mẽ, đủ kiên cường để không khóc thì sẽ không sao cả, nhưng như thế nào mới là mạnh mẽ, như thế nào mới là kiên cường?
Nhi Song vừa nghe vừa gật gù, nàng vẫn nhìn trời, giọng đều đều kể tiếp:
-Còn về việc không bao giờ thấy ta tức giận, khi đó ta còn nhỏ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-co-tung-yeu-ta-chua/2462188/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.