Chương trước
Chương sau
Nàng theo chân Nhất Phiêu đi đến đại điện, đứng trước cánh cửa cao đến mấy trượng, hai bên khắc hai con Tỳ Hưu (1) một sừng màu vàng kim óng ánh, dáng đứng uy nghiêm, khiến từng tấc da thịt nàng như căng lên, phấn khích đến cực độ. Nhất Phiêu đưa tay đẩy mạnh, âm thanh ầm ầm vang dội bên tai, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra...

Ba người cùng nhau đi vào bên trong, sàn lát bằng cẩm thạch lạnh lẽo nhưng không hề đơn điệu, tám cái cột lớn chạm kim long uốn lượn, cảnh tượng tráng lệ không kém gì hoàng cung.

Đi giữa hai hàng ghế dành cho Chưởng môn các phái, cả căn đại điện rộng lớn chỉ có duy nhất một người đang ngồi trên ghế chủ toạ, xung quanh còn có 3 chiến ghế khác, mái tóc bạc trắng được cài một chiếc trâm bằng bạch ngọc tinh xảo, ấn kí đỏ rực giữa mi tâm tăng thêm vẻ uy nghiêm, nhưng nét mặt giống như một lão nhân hiền từ thấu hiểu sự đời, nhìn thấy nàng, người liền nở một nụ cười thân thiện.

Nhất Phiêu giới thiệu nàng và Nhi Song, sau đó nàng hai tay dâng lên một phong thư mà trước khi đi phụ hoàng đã dặn phải trao tận tay Chưởng môn, ai ngờ Chưởng môn càng đọc chân mày càng nhíu chặt, cuối cùng, người gấp lại phong thư trên tay, dịu dàng nói:

-Ta là Lạc Thanh Nhân, Chưởng môn của Thái Bạch phái, nhị vị đây đi đường vất vả rồi! Thiên Nghi cô nương, thương thế của cô nương không sao cả chứ?

Nàng sắc mặt không đổi nhưng trong lòng lại ngạc nhiên vô cùng, làm sao người có thể biết nàng vừa bị thương? Vừa rồi Nhất Phiêu cũng đâu có nhắc đến?

-Đa tạ Chưởng môn quan tâm, chỉ là thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại.

-Vậy thì tốt rồi, Nhất Phiêu, con đưa hai vị sư muội đến hậu điện, sắp xếp cho họ nghỉ ngơi.

-Dạ, thưa sư phụ.

-Sau đó lên Hàn Nguyệt điện gọi Tử Thiên thượng tiên xuống đây cho ta.

-Đệ tử đã hiểu rồi, đệ tử lập tức đi làm ngay.

Ba người cúi đầu hành lễ rồi đi ra ngoài. Rảo bước trên con đường ra hậu điện, nàng vẫn không nhịn được mà hỏi:

-Tại sao Chưởng môn chân nhân có thể biết ta bị thương?

-Có vẻ là vì Linh Hoả của muội yếu quá chăng?

-Linh Hoả? Đó là gì?

-Phàm là sinh vật có sự sống sẽ có một thứ gọi là Linh Hoả, chính là một ngọn lửa lơ lửng trên đầu, nó gắn liền với sự sống của sinh vật đó, giống như một ngọn nến vậy, khi bị thương nó sẽ dần dần yếu đi cho đến khi tắt đi tức là đã chết.

-Vậy làm sao có thể thấy Linh Hoả của người khác?

-Khi tu vi đạt đến tri vi sẽ có thể dùng pháp thuật để nhìn thấy.

-Thực là thần kì! Phải rồi, tại sao điện của Tử Thiên thượng tiên lại có tên là Hàn Nguyệt điện vậy?

-Lạnh lẽo lắm có phải không? Ta nghĩ nó xuất phát từ tên của người.

-Tên người?

-Chính là Lãnh Hàn Phong Nguyệt Hạ Tử Thiên.

-Thì ra là vậy.

-Mà ta thấy hai người cũng rất phù hợp làm sư đồ nha, một người Lãnh Hàn một người Băng Sương, một người Nhật một người Nguyệt, lại còn có cùng một chữ Thiên, có khi nào là trời định không?

-Một hai cái tên chẳng thể nói lên được điều gì, huynh... không muốn nhận ta làm đệ tử nữa sao?

-Haha, ta...

Đột nhiên Nhất Phiêu dừng lại, mắt nhìn trân trối lên trời, nàng cũng dừng lại nhìn theo.

Cánh hoa trăng trắng bay ngập trời, hương hoa toả thoang thoảng phiêu lãng trong không khí, một thân bạch y xuất trần từ từ bay đến, gió nhẹ nhàng thổi, hất tung mái tóc dài mượt tựa dòng suối tận Cửu Thiên, lại đen thăm thẳm như muốn hút người ta vào trong đó, làn da trắng ôn nhu, nhìn có vẻ mong manh khiến cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ, ấn kí đỏ rực ở mi tâm tăng thêm mấy phần kiều mị, thêm mấy phần dụ hoặc. Bạch y không bám dù chỉ một hạt bụi thêu hoa văn hình Ly Vẫn (2) uốn lượn, tinh xảo.

Người nhẹ nhàng đáp xuống nhìn nàng rồi lại nhìn sang bội kiếm của nàng, trong khoảnh khắc đó, nàng như nghe thấy tim mình đập chậm đi một nhịp rồi lại đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hít thở cũng không thông, tay chân run rẩy không thể đứng vững, đôi mắt xám đó phủ một tầng sương mờ, không cho ai thấy được cảm xúc của mình nhưng lại có thể nhìn thấu người khác, ánh mắt ấy như lướt đến từng tấc da thịt trên người nàng, phơi bày ra tất cả nội tâm của nàng. Bỗng người cất tiếng nói dịu dàng kéo nàng từ trên cung trăng xuống:

-Là đồ đệ mới nhập môn sao?

Nhất Phiêu thấy nàng vẫn cứ đứng ngẩn ra đó, liền thông cảm mà trả lời thay nàng:

-Đúng vậy... Tử Thiên thượng tiên, người đến thật đúng lúc, sư phụ muốn gặp người.

Hắn gật nhẹ đầu rồi phất áo đi vào đại điện.

Nhất Phiêu quay sang, lay lay nàng vài cái:

-Thiên Nghi, Thiên Nghi?

-Hả?

-Tỉnh lại chưa? Thấy thế nào?

Nàng vẫn còn mơ mơ màng màng trả lời:

-Đó là... Tử Thiên thượng tiên sao?

Trên thế gian này có tồn tại người như vậy sao? Lần đầu tiên nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng. Người, dung mạo của người, khí khái tiên nhân của người, chỉ sợ tất cả tuyệt cảnh trên thế gian này tồn tại chỉ để làm nền cho người, tất cả đều sẽ bị lu mờ trước người. Động tĩnh giai phong vân (3),nhất cử nhất động của người đều khiến lòng nàng dậy sóng. Người đẹp như vậy, thanh cao như vậy, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy tội lỗi.

-Muội đừng nhìn nhiều quá.

-Tại sao?

-Có nhiều nữ đệ tử sau khi nhìn thấy người thì không thể ăn uống bình thường suốt 3 ngày liền...

-Không phải chứ???

-Muội có thể hoàn hồn nhanh như vậy, rốt cục định lực đã cao đến mức nào rồi?

Nàng không biết phải trả lời ra sao, không lẽ lại nói đã từng gặp qua người đẹp rồi. Đúng vậy, người đó cũng là một bạch y nam tử, tuy dáng vẻ nhu mỳ, yếu mềm nhưng trong đôi mắt lại hiện lên một vẻ kiên định, cứng cỏi không ai bì kịp, còn người kia, là một hồng y nam tử, dũng mãnh bất phàm, tính tình lại cực kì trẻ con... Nhưng mà... hai người họ dù sao cũng không thể sánh được với vị tiên nhân mà nàng vừa mới gặp... (Hai đứa nó mà biết chắc khóc không ra nước mắt quá!)

-Thôi, mau đến hậu điện rồi nói tiếp.

Hai người kéo theo Nhi Song vẫn còn đang ngơ ngẩn đi đến hậu điện. Nhất Phiêu dừng lại khi đến trước cửa một căn phòng, nhấc tay lên gõ cửa:

Cộc cộc...

-Huyền Linh, muội có trong đó không?

-Chờ một chút...

Cánh cửa hé mở, một cô nương vận y phục màu lam nhạt khoảng 17, 18 tuổi ra mở cửa, mái tóc dài uốn lượn búi lên cầu kì, ánh mắt linh lợi lướt qua ba người, đôi môi căng mọng khẽ mấp máy:

-Nhất Phiêu sư huynh, có chuyện gì?

Ngay cả giọng nói cũng có mấy phần kiều mị.

-Đây là hai người sẽ ở cùng muội trong một năm học, cũng là đồ đệ mới nhập môn, ba người từ từ làm quen, ta đi làm việc đây!

Nói rồi Nhất Phiêu một nước đi thẳng. Cô nương tên Huyền Linh đó đưa hai người vào trong. Đưa đến trước mặt mỗi người một chung trà.

-Ta họ Chước tên Huyền Linh, sau này cứ gọi ta là Huyền Linh.

-Ta là Hoàng Thiên Nghi, đây là nghĩa muội của ta, Hà Nhi Song.

-Xin chào, ngươi cũng ngồi xuống đi.

Huyền Linh thấy Nhi Song có ghế không ngồi, lại cứ đứng phía sau nàng, giống như nha hoàn vậy (Ánh mắt thực tinh tế nha~) liền kéo chiếc ghế đến bên cạnh mình, vỗ vỗ ra hiệu.

Nhi Song không dám ngồi ngang hàng với Công chúa nhưng lại không biết làm sao, đến khi Huyền Linh nói vậy liền giật mình nhìn sang nàng, thấy nàng gật nhẹ đầu mới dám ngồi xuống. Cô nàng thấy Nhi Song ngồi xuống liền nhanh nhảu hỏi:

-Hai người là người từ kinh thành sao?

-Đúng vậy.

-Ta thì ở rất xa, tận Bát Tinh trấn phía Tây kinh thành.

-Tại sao ngươi lại vượt đường xa như vậy để đến đây tu tiên?

-Haha... nói ra thật xấu hổ quá, là ta bỏ nhà đi.

-Bỏ nhà đi?

-Cha ta là thương gia, gia đình ta cũng thuộc hàng khá giả nên cha ta muốn ta lấy một công tử con trai Tổng trấn, nhưng ta rất ghét mấy tên công tử suốt ngày ra vào chốn hồng lâu, kết giao với toàn cẩu bằng hữu (4). Chính vì vậy mới bỏ nhà, chạy đến đây nhập một phái tu tiên...

-...

-Mà nè, ta thấy ngươi rất đẹp, còn họ Hoàng, nghe rất quen, không phải là người Hoàng thất chứ?

-Cha ta chỉ là họ hàng xa, được Hoàng thượng ban cho một chức quan nhỏ thôi.

-Thì ra là con nhà quan, vậy ngươi có từng nghe đến Ngũ Công chúa chưa?

-... Cũng từng có nghe qua...

-Cái đám công tử đó cứ suốt ngày Ngũ Công chúa đẹp ra sao, tài giỏi thế nào, bàn tán mãi không hết chuyện.

-...

Nhi Song ở bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, Công chúa vang danh thiên hạ lại được mang ra làm đề tài tán gẫu sao? Liếc nhìn sang nàng, chung trà trong đôi tay ngọc vẫn tịnh như thu thuỷ, không một gợn sóng.

-Vậy đám công tử đó cũng quá nhàn rỗi rồi! - Nàng lạnh nhạt trả lời giống như đang nói về một chuyện không hề liên quan đến mình vậy.

-Đúng đúng đúng, quá nhàn rỗi, quá nhàn rỗi!

Huyền Linh không nhận ra ý tứ trong câu nói của nàng mà nhiệt liệt hưởng ứng.

Nhanh chóng làm quen với bạn mới Nhi Song và Huyền Linh nói chuyện luyên thuyên không ngớt, chỉ mong Nhi Song nó không lỡ miệng nói ra chuyện gì là nàng đã cảm tạ trời đất rồi. Hai người nói chuyện mãi đến khuya rồi ngủ thiếp đi. Nàng buồn chán ngồi đọc sách, nàng trước giờ có trí nhớ rất đặc biệt, bất kể là loại sách nào chỉ cần đọc qua là nhớ không sót một chữ, nhưng dù vậy nàng vẫn rất thích đọc sách, tất cả sách trong hoàng cung sắp bị nàng đọc đến nát rồi.

Sáng hôm sau, mới canh ba mà Huyền Linh đã thấy Nhi Song đang giúp nàng thay y phục, mơ mơ hồ hồ mà hỏi:

-Hai người dậy sớm nhỉ?

-Ta quen rồi, còn Nghi tỷ có lẽ đã thức cả đêm.

Nghe Nhi Song nói, Huyền Linh lập tức choàng tỉnh.

-Thức cả đêm? Không được rồi, phải cố tỉnh táo nha, giờ học đầu tiên là của Thiên Kim thượng tiên, ngươi mà ngủ gục thì... aizz... ta không dám nghĩ đến đâu...

-Ta biết rồi. Thiên Kim thượng tiên đó... là người thế nào?

-Người rất xinh đẹp, lại là nữ nhân duy nhất trong Tứ thượng tiên nên đặc biệt nghiêm khắc... ta thấy rất giống với Diệt Tuyệt sư thái (5) nha~. Chỉ có điều... hình như ta nghe nói người yêu Tử Thiên thượng tiên...

-Yêu? Không phải người tu hành phải buông bỏ thất tình lục dục sao?

-Ngây thơ quá! Đạo gia có song tu mà, đâu nhất thiết phải buông bỏ hết mới có thể thành tiên, dù sao cũng là người đâu phải nói bỏ là bỏ hết được. Mà đối phương lại là Tử Thiên thượng tiên, yêu rồi thì làm sao buông bỏ được?

-...

-Tử Thiên thượng tiên... Phiêu phiêu trọc thế giai công tử. Vạn niên thâm khuê mộng lý nhân (6)... Aizz... người thực là quá hoàn hảo nhưng lại quá xa vời, chỉ có thể ở trong mộng mà mơ tưởng...

-... Chúng ta đi học thôi!

Nàng chẳng thể làm gì ngoài nói sang một chuyện khác, tránh cho mơ tưởng của cô nàng thêm bay xa, bay đến trễ học mất...

*************************

(1)Tỳ Hưu: Là một trong chín thần thú con của rồng, đầu như Kỳ Lân, thân của gấu, có cánh trên lưng. Tỳ Hưu một sừng là giống cực kì hung dữ, chuyên cắn hút tinh huyết của các loài yêu quái ma quỷ nên thường được gọi là Tịch Tà. Tỳ Hưu hai sừng là loài chuyên hút vàng bạc châu báu trong trời đất nên được gọi là Thiên Lộc.

(2)Ly Vẫn (hay Si Vẫn, Si vĩ cũng là nó): Là một trong chín thần thú con của rồng, đầu rồng, thân ngắn, miệng trơn họng to, rất thích nuốt các vật lớn, có thể phun nước làm mưa, thường được tạc nó ngậm một viên châu lớn trên nóc nhà, cung điện, chùa miếu,... ngụ ý cầu trấn hoả, phòng hoả hoạn. Ly Vẫn còn mang ý nghĩa là bảo vệ.

(3)Động tĩnh giai phong vân: nhất cử nhất động đều như gió thổi mây trôi.

(4)cẩu bằng hữu: bạn xấu.

(5)Diệt Tuyệt sư thái: Chưởng môn đời thứ 3 phái Nga My trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung, nổi tiếng với tính cách lạnh lùng, khắc nghiệt.

(6)Phiêu phiêu trọc thế giai công tử. Vạn niên thâm khuê mộng lý nhân: Là để chỉ việc giữa thế gian ô trọc mà có bậc phong lưu thanh tao văn nhã, là giấc mộng ngàn năm trong lòng nữ nhi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.