Chương trước
Chương sau


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 233:Thần tính, Hoa Nhất Đường

Lâm Tùy An lần đầu tiên nhìn thấy dấu hiệu trộm cắp, nói trắng ra là cô hoàn toàn không biết ở đâu.

Có đủ các hình vuông, hình chữ nhật, hình tam giác, hình tứ giác song song, đường lượn sóng, ngã ba, móc, tròn, dấu chấm, dấu sao, một số điểm vẽ tròn, một số ngôi sao, một số điểm, và sự kết hợp của các biểu tượng khác nhau, được vẽ ở những nơi rất khiêm tốn, chẳng hạn như ngưỡng cửa sau.

Nếu không phải có Vân Trung Nguyệt hướng dẫn thì mấy người ngoài nghề như họ căn bản không thể phát hiện ra được.

Lâm Tùy An rất muốn hỏi ý nghĩa của những ký hiệu này, nhưng thoáng nhìn thấy Vân Trung Nguyệt run rẩy vai chân đắc ý kiêu ngạo thì thật sự chẳng thèm mở miệng này. Hoa Nhất Đường ước chừng cũng đang trải qua cuộc đấu tranh tâm lý kịch liệt giống như cô, liếc mắt nhìn Vân Trung Nguyệt, quạt nhỏ trong tay khép lại lại kéo ra liên tục, tốc độ càng lúc càng nhanh, lạch cạch, lạch cạch, khiến Tống huyện lệnh toát mồ hôi lạnh.

"Khụ, dám hỏi Vân đại hiệp, những ký hiệu dấu hiệu này là có ý gì?" Tống huyện lệnh hỏi.

Vân Trung Nguyệt nghiến răng, vén áo choàng ngồi xổm người, chỉ vào điểm, đường kẻ, vòng tròn dưới ngưỡng cửa nói: "Giờ thần ba khắc, dòng người nhiều, cửa sau canh gác lỏng lẻo, trong nhà không có chó dữ."

Tống huyện lệnh cực kỳ kính nể: "Quả nhiên là thuật ngữ chuyên nghiệp."

Hoa Nhất Đường nhịn không được, cũng ngồi xổm xuống: "Trong giới điểm này là có ý gì?"

Vân Trung Nguyệt: "Ngôi nhà này là mục tiêu trọng tâm."

"Một đường ngắn dựng thẳng ba điểm ngang thì sao?"

"Đại biểu cho thời gian đến."

"Đường lượn sóng thì sao?"

Vân Trung Nguyệt bất đắc dĩ: "Hoa Tứ Lang, tục ngữ nói rất hay, mèo có mèo đạo, chuột có chuột đạo, ngươi lo ăn chén cơm của quan tham quân là được rồi, đừng vọng tưởng cướp chén cơm trộm cắp của bọn trộm chúng ta."

Hoa Nhất Đường "xí" một tiếng: "Nhỏ nhen."

"Nói cách khác, tên trộm này từng đến cửa sau Hoa trạch vào giờ thìn giờ ngày nào đó." Lâm Tùy An nói.

Mộc Hạ: "Từ đầu giờ thìn đến giữa giờ thìn là thời gian hậu trù mua thức ăn, người ở ngõ sau rất lộn xộn, người đưa thức ăn, người đưa thịt, người đưa gạo, đưa dầu, đưa nước, nếu sớm hơn nửa canh giờ thì còn có đổ hương đêm."

Hoa Nhất Đường đứng lên: "Các dấu hiệu khác ở đâu?"


Vân Trung Nguyệt không trả lời, hắn bị bản in dán lên cửa sau hấp dẫn sự chú ý, hai tấm thiết huyết Hoa tài thần hoa lệ lệ đang nở nụ cười tươi tắn uy nghiêm lại kiều diễm với mọi người.

Vân Trung Nguyệt bật cười, Lâm Tùy An xoay mặt: Xấu hổ chết mất!

Hoa Nhất Đường: "Này!"

Cận Nhược chạy tới: "Ta và Y Tháp cũng phát hiện có dấu hiệu ở bếp sau."

Dấu hiệu ở bếp sau lại không giống lúc trước, có thêm sự kết hợp giữa hình tam giác và hình chữ nhật, vẽ trên vách bếp, nếu không nhìn kỹ thì sẽ lầm tưởng là tro lò.

Vân Trung Nguyệt dịch: "Giờ ngọ ba khắc, hậu trù không có người, hộ viện đều mệt mỏi, còn ghi chép phương vị của bếp sau."

"Tên trộm này sau một buổi trưa nào đó sau đó nấu ăn?" Hoa Nhất Đường nhìn Mộc Hạ: "Mỗi ngày vào khoảng trưa, trong trạch có thường xuyên có người ngoài ra vào không?"

Mộc Hạ thần sắc rùng mình: "Ta xin dừng trạch quản sự tới."

Mọi người theo dấu hiệu tiếp tục tìm kiếm về phía trước, phân biệt ở chân tường nhà tranh, bể nước của nhà nước, trên cánh cửa hầm rau, núi đá giả trong hoa viên phát hiện các loại ký hiệu tổ hợp, càng ngày càng xâm nhập nội trạch, tổ hợp ký hiệu cũng càng ngày càng phức tạp, nhất là các loại hình vuông, hình chữ nhật và hình tam giác tổ hợp, lúc này đây, ngay cả Y Tháp cũng đoán ra.

"Cái này là, nhà cửa, bản đồ kết cấu, quá đáng!"

Vân Trung Nguyệt: "Một tòa nhà lớn như vậy, có thể sờ được rõ ràng như vậy, tiểu tặc này tới không chỉ một lần, có thể một ngày đến vài lần, rất có kiên nhẫn."

Lâm Tùy An: "Nếu là như thế, chứng tỏ thân phận của người này không chỉ có thể tiến vào hậu trù, còn có thể xâm nhập vào nội trạch hoa viên mà không bị hoài nghi."

Tống huyện lệnh: "Chẳng lẽ thật sự là gia tặc?"

Hoa Nhất Đường lắc đầu: "Vừa vặn ngược lại, tên trộm này thường xuyên giẫm đạp điểm như vậy, ngược lại chứng tỏ không phải người bên trong Hoa trạch."

Vân Trung Nguyệt: "Là một người mới, trí nhớ không được, nếu là ta, căn bản không cần dấu hiệu phức tạp như vậy, xoay một vòng đã ghi nhớ trong đầu."

Mọi người đồng loạt trừng mắt nhìn Vân Trung Nguyệt.

Mộc Hạ mang theo quản sự của Hoa trạch tới. Quản sự ở nhà tên là Mộc Đồng, bốn mươi tuổi, là quản gia thường trú của Hoa trạch 250, bình thường khi nhà không có người thì phụ trách bảo dưỡng mọi thứ bên trong trạch hàng ngày, như quản lý nhân viên, thu mua vật phẩm, hạch toán tài vật và các công việc cụ thể khác, hiểu rõ tình hình còn hơn Mộc Hạ, có lẽ đã Mộc Hạ giải thích trước với hắn cho nên lúc đến còn mang theo cả sổ sách.

Trong sổ có danh sách nhân viên ra vào Hoa trạch, bao gồm tên của khách, thời gian khi vào và rời đi, cùng với những vấn đề cụ thể, thậm chí còn ghi chép những người này đã đến nơi nào của Hoa trạch, để làm công việc gì cũng đều tỉ mỉ ghi chép lại.

Dựa theo trình tự thời gian, nhân viên bên ngoài tiến vào Hoa trạch chủ yếu là người đưa hương, người đưa củi, người bán than, nông dân trồng rau, tiểu nhị, mấy loại người này hầu như này mỗi ngày đều đến, nhưng phạm vi hành động chỉ giới hạn ở phía sau bếp, người đi đưa gạo và mì thì ước chừng cách nửa tháng sẽ đến một lần, có khi là buổi sáng, có khi là buổi chiều, cũng chỉ hoạt động trong phạm vi bếp sau.

Chỉ có một loại tương đối đặc biệt, chính là người đưa thủy, có khi một ngày đến hai lần, sáng tối một lần, có khi một ngày đến ba lần, chia làm sáng trưa tối, hơn nữa ngoại trừ bếp sau ra thì còn đi qua hầm rau, nhà xí, nửa tháng gần đây còn đi qua vườn hoa để lấy nước.


"Vì sao người đưa nước lại tới thường xuyên như vậy?" Hoa Nhất Đường hỏi.

Mộc Đồng: "Tứ Lang có điều không biết, Dịch Thành có vị trí địa lý đặc thù nên tương đối khô hạn, không sông không hồ, đa số đều dựa vào nước giếng. Nhưng nơi này nước giếng có lượng kiềm lớn, nếu gặp phải thời tiết không tốt thì còn trở nên đắng chát, cho nên trong thành nhà nào cũng đều mua nước suối để ăn uống. Nước suối thuộc loại tốt nhất của núi Kỳ Hoa, cách Dịch Thành mười dặm, vận chuyển không dễ dàng, phí vận chuyển cũng không rẻ. Dần dà, trong Dịch thành rất phát triển nghề lấy được. Bởi vì đường xá xa xôi, người trong Hoa trạch lại nhiều, cho nên một lần đưa nước thì thường không đủ dùng một ngày, đa số đều là có ngày đưa hai lần, hoặc có ngày đưa đến ba lần."

Hoa Nhất Đường gật gật đầu: "Người đưa nước đến hầm rau làm gì?"

"Hầm rau dưới lòng đất chính là hầm băng, thời tiết dần trở lạnh, nước suối cùng đóng băng dần cho nên cần phải bảo quản chút nước suối để dự phòng."

"Vườn hoa cũng dùng nước suối sao?"

"Quần thể núi giả trong vườn là đá Thái Hồ, giá cả đắt đỏ. Dịch Thành khô ráo, gió cát lớn, đá Thái Hồ cần thường xuyên dùng nước để bảo dưỡng, nếu dùng nước giếng thì bề mặt đá sẽ sinh ra kiềm, tổn hại đến nền đá, cho nên cách một đoạn thời gian, sẽ dùng nước suối rửa sạch. Lần này vì nghênh đón Tứ Lang nên, một tuần trước bắt đầu rửa sạch."

Cận Nhược đám hai tay vào nhau: "Vậy thì tên đưa nước là kẻ hiềm nghi lớn nhất."

Lâm Tùy An: "Có bao nhiêu người thường xuyên ra vào Hoa trạch?"

Mộc Đồng có hơi khó xử: "Khoảng tầm mười bảy mười tám người."

"Nhiều như vậy sao?"

"Có người đưa buổi sáng, có người đưa buổi trưa, có người đưa buổi tối, Hoa trạch dùng nhiều nước, cho nên nhiều người."

Tống huyện lệnh: "Cái này dễ, bắt hết những người này lại, rồi thẩm vấn từng người, nhất định có thể thẩm định ra trên trộm kia!"

"Hoa mỗ còn vội đến An Đô nhậm chức, không có thời gian rảnh để thẩm vấn từng người." Hoa Nhất Đường đưa sổ sách cho Cận Nhược: "Cho ta một phần bản đồ Dịch Thành."

Cận Nhược vừa lẩm bẩm "Làm sao ngươi biết ta có bản đồ", vừa móc bản đồ ra đưa cho Hoa Nhất Đường, không cần Hoa Nhất Đường hạ lệnh, Mộc Hạ đã gọi người mang bàn ghế tới, đèn và văn phòng tứ bảo, thậm chí đến cả lư hương hun khói cũng bố trí thỏa đáng.

Hoa Nhất Đường xắn tay vén áo ngồi xuống, đầu bút chấm đầy mực: "Tống huyện lệnh, ngoại trừ sáu viên ngoại ra thì còn có dân chúng khác bị mất đồ đạc gì không?"

Tống huyện lệnh sửng sốt: "Có có, nhưng đều là đồ bình dân gia dụng không đáng giá, huyện nha tuy rằng đã lập hồ sơ, nhưng vẫn cảm thấy bảo bối của mấy vị viên ngoại gia bảo bối đáng giá hơn..."

Lâm Tùy An nhíu mày, lạnh mắt đảo qua.

Tống huyện lệnh chỉ cảm thấy như có một thùng nước đá từ đầu đổ xuống, tim gan phèo phổi đều bị đông lạnh hết.

Vân Trung Nguyệt cười nhạo: "Bình tiểu đêm, yếm, bát chó, tóc giả, giăm bông, đáng giá ghê!"


Hoa Nhất Đường nghiêm túc nói: "Đối với dân chúng thì chỉ một đường kim mũi chỉ trong nhà cùng đều là trân quý, lời Tống huyện lệnh vừa mới nói, thật sự không phải là lời mà một quan phụ mẫu nên nói!"

Tống huyện lệnh giật mình, vội vàng ôm quyền nói: "Tống mỗ lỡ lời!"

"Đi lấy hồ sơ."

"Vâng vâng! Người đâu, đi lấy hồ sơ đến đây!"

"Mời Tống huyện đánh dấu vị trí nhà của năm viên ngoại trên bản đồ này giúp ta."

"Hả? Vâng vâng vâng!"

Tống huyện lệnh đánh dấu xong, Hoa Nhất Đường lại kêu Mộc Đồng đánh dấu tuyến đường của người đưa nước ra khỏi thành, vào thành, cuối cùng thì tự tay đánh dấu nhà của Điền Quý, nhìn chằm chằm bản đồ, ngón tay trái nhanh chóng đo lường cái gì đó trên bản đồ.

Lần này không chỉ có Tống huyện lệnh choáng váng, Vân Trung Nguyệt cũng không hiểu ra sao, hỏi: "Hoa Tứ Lang đang làm cái gì vậy?"

Cận Nhược: "Họ Hoa nói hắn là đệ tử quan môn của Thập đạo trưởng Thất Tinh quán Kim Quang động, thiên hạ vạn sự chỉ cần bấm ngón tay là có thể tính ra được bảy tám phần, bây giờ ước chừng là đang tính xem nhà phạm nhân ở đâu."

Da mặt Vân Trung Nguyệt không tự nhiên co giật: "Là nói khoác thôi phải không?"

Cận Nhược nhún vai: "Có tin hay không, thì tên sát nhân liên hoàn ở thành Đông Đô cũng được tính như vậy đó."

Toàn bộ da đầu Vân Trung Nguyệt lại co rút, cũng không biết dưới mặt nạ da người rốt cuộc là biểu cảm gì, mà có thể tạo thành biểu hiện quái dị như vậy, hắn lại nhìn về phía Lâm Tùy An, hạ thấp giọng: "Thật hay giả thế?"

"Giả đó." Lâm Tùy An bất đắc dĩ nói: "Hoa Nhất Đường dùng một loại thuật toán lý luận phá án, đơn giản mà nói, thì chính là kết hợp địa điểm gây án, thói quen hàng ngày của phạm nhân và tâm lý phạm tội, tính ra phạm vi địa chỉ có khả năng nhất của tội phạm."

Khóe mắt Vân Trung Nguyệt điên cuồng rút hai cái, mặt nạ da người suýt nữa rớt xuống, lại nhanh chóng dính trở về: "Lời này của ngươi nghe càng quá hơn!"

Hồ sơ của huyện nha đưa tới, Hoa Nhất Đường vừa liếc mắt một cái đã xem xong hai mươi tập, múa bút đánh dấu trên bản đồ xong thì hít sâu một hơi, bắt đầu vùi đầu vẽ những vòng tròn lớn, vẽ vòng nhỏ, vẽ đường dài, vẽ đường ngắn, diện tích Dịch Thành không lớn, hơn nữa tuyến đường hành động của người đưa nước rất có quy luật, dễ hơn vụ án giết người Đông Đô hơn gấp mấy lần, chỉ qua một khắc đồng hồ, Hoa Nhất Đường đã tập trung xong mục tiêu, đầu bút điêm vào: "Nhà của tên trộm ở trên con đường này."

Tống huyện lệnh: "Hả?!!"

Cận Nhược nhìn: "À, ngõ Nam Triều nè, không xa."

Lâm Tùy An: "Mang theo danh sách của Mộc quản gia."

"Hiểu! Ai là người đưa nước ở trong danh sách này, ở trong hẻm này thì đó là phi tặc của Dịch Thành!" Cận Nhược mặt mày hưng phấn: " Y Tháp, Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ, theo ta đi bắt trộm!"

Đoàn người hoan hô bỏ chạy, Tống huyện lệnh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng thống lĩnh đám bất lương đuổi theo.

Hoa Nhất Đường vắt chân ngồi trên ghế thái sư, bưng chén trà, nhấp một ngụm.

Ánh mắt Vân Trung Nguyệt nhìn Hoa Nhất Đường giống như đang nhìn một con yêu quái.

Lâm Tùy An rất hiểu Vân Trung Nguyệt, lần đầu tiên cô nhìn thấy khả năng dùng chân dung tâm lý học tội phạm để vận dụng nên địa lý học của Hoa Nhất Đường, cô cũng rung động như vậy, thậm chí cô còn cho rằng Hoa Nhất Đường là một cái máy tính thành tinh.


Hoa Nhất Đường hiển nhiên chú ý tới ánh mắt Vân Trung Nguyệt, buông chén trà xuống, nâng cằm lên, hất quạt ra đắc ý phe phẩy.

Vân Trung Nguyệt trợn trắng mắt, lại chuyển ánh mắt về phía Lâm Tùy An: "Lâm nương tử không đi hỗ trợ sao?"

"Cái thứ hàng giả, một mình Cận Nhược là đủ rồi." Lâm Tùy An ôm Thiên Tịnh, liếc mắt nhìn Vân Trung Nguyệt: "Lâm mỗ chỉ muốn theo dõi hàng thật thôi."

Vân Trung Nguyệt mỉm cười, chậm rãi đi dạo trong viện, Lâm Tùy An đi theo, bảo đảm khoảng cách giữa hai người không vượt quá phạm vi công kích của Thiên Tịnh, chỉ cần Vân Trung Nguyệt có bất kỳ dị động nào thì một đao chém ngay.

Đang đi dạo thì Vân Trung Nguyệt chợt dừng trước cửa phòng bếp. Trên bảng cửa phòng bếp, cũng dán hai tấm bản in Thiết Huyết Hoa Tài Thần, Vân Trung Nguyệt nhìn chằm chằm bức tranh, ngẩn người.

Tầm mắt Lâm Tùy An dạo một vòng trên tấm bản in và bóng lưng Vân Trung Nguyệt, khó hiểu nói: "Nếu ngươi thích bức chân dung Thần Tài này thì ta tặng ngươi một tấm, Hoa Nhất Đường mua mấy trăm tấm lận đấy."

Vân Trung Nguyệt: "Ta không cần, dán ở nhà gặp ác mộng mất thôi."

"Nếu không thích Thần Tài thì ta còn có một tấm Chiến Thần nương nương, nghe nói có thể trừ tà tránh họa, bảo vệ gia viên."

Trong nháy mắt nói ra những lời này, Lâm Tùy An đột nhiên cảm giác bầu không khí xung quanh Vân Trung Nguyệt thay đổi, là một cảm giác nặng nề khó có thể diễn tả thành lời, tựa như đè bả vai hắn xuống tận ba phần.

Vân Trung Nguyệt chậm rãi quay đầu lại, cách một tấm mặt nạ da người nên không nhìn thấy biểu cảm thực sự của hắn, nhưng Lâm Tùy An có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn, đen kịt u tối, giống như nước suối giữa đêm khuya, mặt ngoài bình tĩnh không gợn sóng, nhưng sâu bên trong dòng nước ngầm mãnh liệt.

Lâm Tùy An khẽ nhíu mày: "Trên mặt Chiến Thần nương nương có một cái mặt nạ, ta cảm thấy rất giống ngươi."

Vân Trung Nguyệt lẳng lặng nhìn Lâm Tùy An một lúc lâu, da mặt bên trái co giật hai lần, nở nụ cười quái dị: "Trong truyền thuyết, chiến thần nương nương bảo vệ Dịch thành, tay cầm trảm mã đao, lúc nào cũng bễ nghễ, tuy là nữ tử nhưng lại hơn cả vạn nam tử, có sức mạnh một đánh trăm. Hình như giống người hơn."

Lâm Tùy An ngây ra, phản ứng đầu tiên là: Đệt, nguyên thân này không phải ngoại trừ "chủ nhân Thiên Tịnh" và "Phá Quân" ra, còn có tầng thân phận ẩn thứ ba đó chứ? Anh đùa tôi đấy à? BUFF chồng à? Cô không muốn nhận kịch bản máo chó như thế đâu nha!

"Bốp!" Một mặt quạt gấp Phương xuân đình mai chặn lại tầm mắt Lâm Tùy An, Hoa Nhất Đường tức giận phồng má chen vào: "Hai người làm gì vậy?"

Lâm Tùy An: "Hả?"

"Khuôn mặt của hắn vừa xấu vừa già, có cái gì đẹp đâu?!" Hoa Nhất Đường trừng mắt tròn xoe hỏi.

Lâm Tùy An: "..."

Anh à, chúng ta đang nói chuyện đến chỗ mấu chốt, ngươi chen ngang làm gì hả!

Vân Trung Nguyệt phì cười, Y Tháp phấn khởi chạy vào, hét to: "Cân ca uy vũ, bắt được trộm rồi!"

11.09.2023

Tiểu kịch trường:

Phương Khắc: Khò khò khò.

BÉ THI XONG ÙI, ĐI LẤP HỐ THUI


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.