"Ngươi nói cái gì?!" Sắc mặt Hoa Nhất Đường thay đổi.
Bì Tây cười, bây giờ hắn ta giống như một người nổi tiếng ngày thường không thể lên sân khấu, gương mặt cực kỳ đắc ý: "Cái chết của Liên Tiểu Sương ở phường Cẩm Tây trong thành ta đưa Đoàn Hồng Ngưng đến, trước kia ta cũng đưa Đoàn Hồng Ngưng đi qua đó vài lần, chỉ là mỗi lần chỉ cho ta đưa đến cửa phường, hẹn thời gian đón nàng ta, nhưng hôm đó rất kỳ lạ, Đoàn Hồng Ngưng đưa xe ngựa lại đó cho nàng ta."
"Ta giả vờ rời đi, sau đó lại lẻn về, nhìn Đoàn Hồng Ngưng một mình lái xe vào ngõ hẹp, rồi vào một nhà khác, ta còn nhớ rất rõ, số bốn trăm năm mươi mốt đường Mã Xuyên, phường Cẩm Tây, sau đó, đã lâu không ra ngoài."
"Ta đã ở ngoài cửa đợi hơn hai canh giờ, trên đường phố vắng tanh... Hẳn là vào giờ sửu Đoàn Hồng Ngưng kéo một cái rương gỗ lớn đi ra, hòm gỗ rất nặng, đầu nàng ta đầy mồ hôi, trên mặt đầy mồ hôi, không... Không phải là mồ hôi, mà là "nước mắt!" Biểu cảm của Bì Tây hiện ra một loại hưng phấn quỷ dị: "Nước mắt rửa hết bột phấn trên người ả. Dưới ánh trăng, mặt ả ta loang lổ ra từng mảng, có đen có trắng có đổ có xanh... Đẹp hơn Đoàn Cửu Nương cao cao tại thượng bình thường nhiều, ha ha ha ha..."
Tiếng cười hèn mọn của Bì Tây vang vọng khắp phòng thẩm vấn, nghe cực kỳ ớn lạnh.
Sắc mặt mọi người đều không dễ nhìn lắm, dựa theo thời gian mà Bì Tây nói thì là thời gian Đoàn Hồng Ngưng vào trạch viện của Liên Tiểu Sương là vào giờ Hợi, đúng lúc sau khi Liên Tiểu Sương chết.
"Rương gỗ dài bao nhiêu, rộng bao nhiêu, màu gì?" Hoa Nhất Đường hỏi.
Bì Tây lại tựa như không nghe thấy, cười một hồi lại tiếp tục tự nói tiếp, giống như muốn khoe khoang cái gì đó, lúc này nói càng chi tiết hơn: "Đoàn Hồng Ngưng kéo cái rương gỗ kia lên xe ngựa, ả ta dùng sức rất lớn, cánh tay kia vừa trắng vừa mảnh vừa mềm, còn run rẩy, ta nhìn thôi cũng thấy đau lòng, muốn đi giúp ả lại sợ, haiz... cho nên chỉ có thể nhìn từ xa, nhìn ả lái xe rời khỏi phường Cẩm Tây, vào chợ Tây, lại ra khỏi cửa phường chợ Tây, đi một lát lại dừng xe, kéo rương gỗ ra rồi đẩy xuống bụi rậm, Bản thân ả cũng chui vào bụi rậm... ta chỉ có thể ở bên cạnh chờ rất lâu thì mới thấy Đoàn Hồng Ngưng trèo lên rồi lái xe rời đi. Ta quá tò mò, cũng chui vào bụi rậm, phát hiện cái rương gỗ lớn kia bị cột ở cửa cống thoát nước, dây thừng buộc thùng gỗ còn cắt mỏng một chút, ta mở hòm gỗ ra thì nhìn thấy thi thể một nữ nhân..."
Trì thái thú và Hạ Trường Sử hít sâu một hơi, Hoa Nhất Đường nhắm mắt lại.
"Ta không biết nữ nhân kia, nhưng ta biết dấu hoa đao ở trong đùi nữ nhân đó." Ngữ khí Bì Tây thay đổi, nghiến răng nghiến lợi: "Ta thật sự là trăm triệu lần không ngờ Đoàn Hồng Ngưng lại dám giả mạo thủ đoạn sát nhân Hoa Đào của ta để giết người, thủ pháp giết người còn thô tháo như thế, thi thể lại càng không hề có mỹ cảm!" Hắn thở dài: "Sau đó ta lại nghĩ, đã qua năm năm trôi qua rồi vậy mà còn có người nhớ rõ tên của sát nhân hoa đào ta, quả thực cũng không dễ dàng, thành ra có lẽ ả cũng sùng kính ta lắm, vì thế, ta mới giúp Đoàn Hồng Ngưng sửa sang lại thi thể một chút..." Bì Tây bật cười khanh khách: "Các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy thi thể đó sau khi được sửa sang thì nhìn đẹp hơn sao?"
Mọi người lúc này mới hiểu ra vì sao khi thi thể của Tiểu Sương bị phát hiện, tạo hình lại vặn vẹo như sợi dây thừng thế, thì ra lại là bút tích của người này.
Bì Tây nói xong, vẻ mặt cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm mọi người, dường như đang chờ mọi người tiếp tục đặt câu hỏi.
Trì thái thú và Hạ Trường Sử đã choáng ngợp, Khương Văn Đức nghe đến đây, không biết vì sao đột nhiên nở nụ cười, trạng thái còn đáng sợ hơn cả Bì Tây.
Hoa Nhất Đường trừng thẳng vào Bì Tây: "Ngươi có biết, người giết chết Liên Tiểu Sương không phải Là Đoạn Hồng Ngưng, mà là Cù Tuệ không."
Bì Tây nháy mắt: "Đúng vậy, ta chính là sát nhân hoa đào danh chấn thiên hạ, một Đoàn Hồng Ngưng thì sao có thể bắt chước được, ả ta đương nhiên là có trợ thủ rồi."
Hoa Nhất Đường: "Ngươi cảm thấy Cù Tuệ là người đã giúp đỡ Đoàn Hồng Ngưng sao?"
"Không chỉ cù tuệ, Di Ny Na cũng thế." Bì Tây nói: "Sau vụ án của Liên Tiểu Sương, Đoàn Hồng Ngưng đi Vĩnh Nhật Phường gặp Di Ny Na vài lần, sau đó lại xảy ra vụ án ở Tán Hoa Lâu, ta đoán các nàng vốn cũng muốn ngụy trang cái chết của Di Ny Na thành ta làm, nhân đó làm làm thật thân phận sát nhân Hoa Đào, tiếc thay lại bị tên Vương Cảnh Lộc quấy rối cục diện, thất bại trong gang tấc."
Biểu cảm của Bì Tây rất thổn thức: "Đã gọi là định mệnh thì không thể cưỡng cầu được, các nàng chỉ là mấy nữ tử, vọng tưởng thay thế danh hiệu sát nhân Hoa Đào của ta quả thực có hơi không biết tự lượng sức mình, nghĩ thôi cũng thấy thật đáng thương."
Trì thái thú nghe thế thì không hiểu ra sao: "Chẳng lẽ danh hiệu sát nhân Hoa Đào có gì tốt ư? Vì sao các nàng muốn dùng nó?"
Bì Tây ưỡn ngực ngẩng đầu: "Tất nhiên là vì muốn lưu danh sử sách!"
"Lưu danh sử sách cái cứt chó nhà ngươi!" Hoa Nhất Đường lạnh lẽo cười nói: "Chỉ e là vết nhơ vặn năm thì có!"
"Vết nhơ vạn năm thì sao, ít nhất cũng được vang danh tứ hải, nữ tử và trẻ nít đều biết, so với những tên quan lại ngu si như các ngươi thì ta mới là người có thể lưu danh trong sử sách! Hahahahahahahaha!"
Tiếng cười điên cuồng quanh quẩn ở trong phòng thẩm vấn, giống như trên vách tường mọc ra vô số xương rồng, đinh tai nhức óc.
Hoa Nhất Đường mím môi cười, rút một cái quạt nhỏ từ trong ống tay áo ra, không quạt về phía mình lại quạt về phía Lăng Chi Nhan.
Lăng Chi Nhan vẫn cúi đầu nghiên cứu lời khai của Bì Tây nâng mí mắt lên, ánh mắt như sáng đuốc: "Ngươi căn bản không phải là sát nhân hoa đào năm năm trước!"
Tiếng cười của Bì Tây dừng lại: "Đúng là ta!"
Lăng Chi Nhan: "Ngươi vừa mới nói tất cả những người chết đều là con mồi mà ngươi lựa chọn kỹ càng, ngươi có thể nhớ tên, tuổi tác, sở thích và lộ trình hoạt động của mọi người, vậy người nói cho biết nạn nhân thứ bảy Giang Ôn Ngọc và người chết thứ chín Lý Tú Lệ thường hay đi đâu không?"
Trì thái thú và Hạ Trường Sử kinh ngạc: Cho đến hôm qua, hai người chết này vẫn là kẻ Vô Danh không rõ thân phận, sao mới qua một ngày thôi mà Lăng Tư Trực đã tra ra lai lịch của các nàng rồi?
Nụ cười của Bì Tây khựng lại, đảo mắt: "Ta đương nhiên là nhớ rõ, Giang Ôn Ngọc và Lý Tú Lệ đều là kỹ nhân của phường Hồng Hương, ngày thường thích vuốt tóc uốn éo quyến rũ nam nhân, nơi các nàng thường đến chính là những cửa hàng son phấn, cửa hàng tơ tằm, còn có rượu các loại..."
Hoa Nhất Đường bật cười, đồng tử Lăng Chi đen như mực: "Ngươi chắc chứ?"
Bì Tây ngửa đầu: "Chắc chắn!"
Lăng Chi Nhan lạnh như băng: "Tên của hai người này là ta bịa ra, làm gì đã tra ra được tên của các nàng! Mà hai người này cũng không phải kỹ nhân của Hồng Hương phường!"
"Không thế nào!" Bì Tây hét lớn: "Sát nhân Hoa Đào là ta! Các nàng dùng thân thể ác ma của các nàng dụ dỗ nam nhân, đùa giỡn nam nhân, chơi xong lập tức vứt bỏ, khiến cho nam nhân táng gia bại sản, sống không bằng chết! Ta giết những tiện nhân này chính là thay trời hành đạo, đường đường chính chính thay những nam nhân khổ mệnh như chúng ta lấy lại công đạo!"
Phòng thẩm vấn trở nên im lặng.
Nụ cười trên mặt Hoa Nhất Đường biến mất, trên khuôn mặt tuấn lệ như cánh hoa xuất hiện sát ý đáng sợ, lúc này đây, ngay cả Trì thái thú và Hạ Trường Sử cũng thấy tức giận.
Khương Văn Đức híp mắt, không nói gì.
Sắc mặt Lăng Chi Nhan xanh mét, ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng vuốt ve hồ sơ ố vàng của nạn nhân thứ bảy, thứ chín, một lúc lâu sau, nhẹ giọng nói: "Các nàng là hai đứa bé, một đứa chín tuổi, một người chỉ mới tám tuổi."
Bì Tây như bị sét đánh.
Hoa Nhất Đường đứng lên đi tới trước người Bì Tây, vén áo choàng ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào mắt Bì Tây, đồng tử Bì Tây run rẩy, căn bản không dám đối diện với ánh mắt Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường nhếch miệng nở nụ cười: "Ngươi căn bản không phải sát nhân Hoa Đào, ngươi chỉ là một tiểu nhân vô sỉ muốn thay thế sát nhân Hoa Đào, bởi vì nếu như không có lớp da sát nhân Hoa Đào này thì ngươi, Bì Tây, mãi mãi đều là một con kiến hôi hèn mọn, không ai thèm liếc mắt nhìn ngươi một cái!"
"Không đúng! Ta là sát nhân Hoa Đào! Ta chính là sát nhân Hoa Đào!" Bì Tây nổi giận, hai tay vung xích sắt muốn đánh Hoa Nhất Đường, Ngũ Đạt kinh hãi thất sắc đang muốn đi cứu, không ngờ thân hình Hoa Nhất Đường lại cực kỳ nhanh, nghiêng đầu ngầu lòi tránh đi, xoay người đá một cước vào mặt Bì Tây, mũi Bì Tây phun máu té trên mặt đất co giật điên cuồng, Hoa Nhất Đường đứng thẳng trước mặt Bì Tây, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một con gián, ánh nến kéo bóng dáng của hắn dài ra trên vách đá, tựa như một đóa hoa mẫu đơn màu đen giương nanh múa vuốt.
"Ngươi mãi mãi chỉ là sâu bọ tởm lợm!"
"Ta là sát nhân Hoa Đào! Ta mới là sát nhân Hoa Đào thực sự! Ta sẽ giết ngươi! Ta sẽ giết ngươi!" Bì Tây bị kéo xuống, tiếng la hét trong phòng thẩm vấn vẫn quanh quẩn rất lâu mới dứt.
Sau khi thẩm vấn một hồi, Trì thái thú và Hạ Trường Sử nghe thấy thì đầu đầy mồ hôi.
Khương Văn Đức nhìn lại: "Nếu đồ duyên năm năm trước không phải sát nhân Hoa Đào, người này cũng không phải, thì sát nhân Hoa Đào thực sự kia là ai, bây giờ đang ở đâu?"
Lăng Chi Nhan: "Bì Tây tuy không phải sát nhân hoa đào nhưng lại có thể nói ra hiện trường vụ án đầu tiên của mấy người bị hại, chứng tỏ hắn từng tiếp xúc với sát nhân hoa đào thực sự, hơn nữa có thể được sát nhân Hoa Đào rất tín nhiệm mới có thể có được manh mối tường tận như vậy, cho nên chỉ cần cẩn thận điều tra các mối quan hệ của Bì Tây thì sẽ có thể tìm được Sát nhân Hoa Đào thực sự."
Trì thái thú và Hạ Trường Sử bừng tỉnh đại ngộ, liên tục nói đúng.
Ánh mắt Khương Văn Đức càng lúc càng sâu: "Hai nạn nhân ấu nữ mà Lăng Tư Trực vừa nói, có manh mối nào khác không?"
"Có!" Lăng Chi Nhan bình tĩnh nói: "Mấy ngày trước, chúng ta từng phát hiện ba mươi sáu thi thể ở bãi tha ma, đều là những hài đồng nam tử nhỏ tuổi, chúng ta hoài nghi là Bạch Sinh chết oan."
"Bạch sinh..." Khương Văn Đức cẩn thận lặp lại hai chữ này: "Cho nên, hai ấu nữ kia cũng là..."
"Là bạch sinh bị ném xác." Hoa Nhất Đường nhìn đăm đăm vào vẻ mặt khương Văn Đức: "Hung thủ vì che dấu thân phận của Bạch Sinh nên mới giả mạo các nàng thành nạn nhân của sát nhân Hoa Đào."
Khương Văn Đức chậm rãi gật gật đầu, nhìn như trấn định nhưng Hoa Nhất Đường cảm giác được, bầu không khí quanh người hắn lặng lẽ thay đổi, mơ hồ tràn ngập sát ý.
"Không biết Hoa tham quân và Lăng Tư Trực tính làm gì tiếp theo..." Khương Văn Đức còn chưa nói hết câu thì đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng trống rầm rầm, nha lại vội vàng chạy vào: "Báo... có người đánh trống!"
Trì thái thú rất khó chịu: "Đã canh giờ này rồi, ai còn đến cáo trạng thế?"
Nha lại: "Là cả nhà Vương thị thành bắc, dẫn đầu là Vương Cảnh Lộc."
*
Lại một lần nữa nhìn thấy người quen Vương Cảnh Lộc, Hoa Nhất Đường có hơi kinh ngạc.
Cách vụ án Tán Hoa Lâu chưa quá mấy ngày, Vương Cảnh Lộc đã tiều tụy không ít, gầy đi một vòng lớn, vành mắt cũng tối sầm lại, quỳ gối trên công đường giống như một con lợn bị dịch.
Cùng Vương Cảnh Lộc lên công đường còn có ba con cháu Vương thị, thoạt nhìn tuổi tác ngang với Vương Cảnh Lộc, tướng mạo cũng gần giống nhau, thậm chí trình độ tiều tụy cũng gần giống.
Lúc này đã qua giờ Tuất, hoàng hôn buông xuống, trong đại sảnh tối đen như mực, nha lại chêm thêm ánh nến chiếu sáng, nếu là ngày thường thì thời gian này Trì thái thú đã về viện nằm phẳng rồi, nhưng bây giờ Ngự sử Trung thừa đại nhân lại vẫn còn ở đây, cho dù mượn một trăm lá gan của hắn cũng không dám tiêu cực chậm trễ, chỉ có thể ủ rũ mặt mày thăng đường khởi công.
Ánh nến lay động phản chiếu gương mặt âm tình bất định của Trì thái thú, thế nào lại hiện ra ba phần uy nghiêm.
"Dưới công đường là ai? Vì sao đánh trống?!"
Vương Cảnh Lộc tựa như bị dáng vẻ này của Trì thái thú dọa sợ, có chút bối rối, đến khi nha lại nhắc nhở mới nặng nề dập đầu, cao giọng nói: "Thảo dân Vương Cảnh Lộc, là đại gia chủ của Thành Nam Vương thị, hôm nay cáo trạng đường huynh Vương Cảnh Hoan, Vương Cảnh Trùng và đường đệ Vương Cảnh Hỉ ba người làm giả sổ sách, trộm cắp gia sản, đường đường là Vương thị đại tộc lại bị mấy con sâu bướm này hại đến thủng khoét đủ chỗ, tràn ngập nguy cơ, mong Trì thái thú làm chủ cho thảo dân!"
Nói xong, còn rơi hai giọt nước mắt bi thương.
Trì thái thú ngạc nhiên: "Hả?"
Ba người còn lại vừa nghe thì không chịu, bảy miệng tám lưỡi giải thích.
"Oan uổng quá, huynh đệ ta chưa bao giờ làm giả sổ sách!"
"Tất cả tài khoản hàng tháng của hàng Gạo dưới trướng Vương thị đều được gia chủ – gia chủ tiền nhiệm Vương Cảnh Phúc xác nhận, tuyệt đối không có vấn đề gì."
"Chuyện trộm cắp gia sản đều là ăn không nói có!"
"Mấy năm nay làm ăn không dễ làm, lợi nhuận không bằng trước, Vương Cảnh Lộc ăn chơi đàn đúm, chưa bao giờ kinh doanh sản nghiệp gia tộc, tất nhiên không biết môn đạo trong đó, chỉ thấy lợi nhuận ít đi đã một mực khẳng định sổ sách của chúng ta là giả, quả thực là buồn cười!"
Vương Cảnh Lộc giận dữ: "Ăn nói hàm hồ, việc làm ăn của Vương thị ta ngày càng phát triển, thương đội Vương thị mỗi tháng đều có mối buôn bán lớn, trải rộng khắp mấy kho gạo Đường quốc, lợi nhuận sao lại càng ngày càng ít được?"
"Nói ngươi ngu thì lại tự ái, mấy chuyện kinh doanh này không hiểu rõ, quy mô càng lớn chi phí càng cao, nếu chi phí vượt quá ngân sách thì lợi nhuận tất nhiên sẽ ít đi."
"Thả rắm chó, ta tìm tiên sinh tính số sách bên ngoài đến xem giúp rồi, tính theo sổ sách tổng thể năm ngoái thì lợi nhuận của hàng gạo Vương thị ít nhất phải được gấp đôi, năm nay lợi nhuận đột nhiên ít lại, bên trong khẳng định có điều bất thượng!"
"Vương Cảnh Lộc ngươi quả thực làm càn, gia chủ định đã ra quy củ, tổng sổ sách cả năm chỉ có gia chủ mới có thể kiểm tra, ngươi lại dám đưa cho người ngoài xem?!"
"Vương Cảnh Phúc giết người, đã sắp bị chặt đầu rồi, quy củ hắn đặt ra toàn là rắm thối cả, ngươi trung thành như thế, chẳng lẽ còn muốn đuổi xuống dưới đất làm chó của hắn hay sao?!"
"Vương Cảnh Lộc, ngươi dám mắng chúng ta là chó?!"
"Nếu không phải chó, thì sao lại sủa lung tung như thế?!"
"Ta cắn chết ngươi!"
"Ta chém chết ngươi!"
Được lắm, bốn người một lời không hợp, làm náo loạn hết cả công đường, Vương Cảnh Lộc lấy một địch bốn còn có thể đánh ngang tay, đủ thấy ngày thường không ít lần cãi nhau. Chỉ trong chốc lát, trên đại sảnh gà bay chó sủa, chướng khí mù mịt.
"Còn ra thể thống gì nữa hả! Còn ra thể thống gì nữa!" Trì thái thú đập Kinh Đường Mộc muốn nát: "Mau kéo bọn họ ra!" Hắn duỗi dài cổ hét lên: "Kéo... ra..."
Nha lại và đám bất lương bảy tay tám chân kéo ra bốn người, bốn người phun nước lung tung, hai chân đá loạn, nha lại mệt toát hết mồ hôi.
Lăng Chi nhan đỡ trán, Hạ Trường Sử mắt thấy sắp ngất đi, khóe mắt Khương Văn Đức giật giật, chỉ có Hoa Nhất Đường cười đến ngửa người ra sau.
"Hoa tham quân!" Đầu Trì thái thú muốn bốc khói: "Mau nghĩ cách đi!"
Hoa Nhất Đường ngừng cười: "Tục ngữ nói thanh quan khó đoạn việc nhà, hiện giờ bọn họ nói công công có lý công công, bà bà có lý của bà bà, thuộc hạ cũng không có đầu mối gì!"
Trì thái thú tuyệt vọng, Hạ Trường Sử vội vàng kéo tay áo Lăng Chi Nhan hai cái.
Lăng Chi Nhan thở dài, hạ thấp giọng: "Tứ lang, náo loạn như vậy thật sự làm nhục uy nghiêm của công đường."
Hoa Nhất Đường khó chịu: Bọn họ chó gà cắn nhau, liên quan gì đến ta!
Lăng Chi Nhan bất đắc dĩ: Nếu đắc tội cấp trên, chức tư pháp của ngươi sau này cũng không dễ làm.
Hoa Nhất Đường tặc lưỡi, điều chỉnh lại biểu cảm: "Nếu hai bên đều đã chắc chắn thế thì chi bằng đưa sổ sách gần ba năm của Vương thị tới đây, mời một vị cao thủ kinh nghiệm phong phú đức cao vọng trọng minh bạch rõ ràng tuệ nhãn hơn trời lại kiểm tra một lần, tất nhiên có thể kết luận ai là thật, ai là giả."
Hạ Trường Sử thở phào nhẹ nhõm: "Những gì Hoa tham gia quân đội nói rất có lý!"
Trì thái thú: "Không biết vị cái này kinh nghiệm phong phú đức cao vọng trọng... ừm... Cao thủ số sách là..."
"Nếu nói đến bản lĩnh tính sổ sách thì đưa mắt nhìn khắp nhà Đường này, Dương Đô Hoa thị ta tất nhiên là đứng đầu rồi." Hoa Nhất Đường cười đến xán lạn: "Thuộc hạ từ thuở nhỏ đã được thấm nhuộm, cũng coi như có vài phần tâm đắc, có thể phân ưu với Trì thái thú đây."
*
Tiểu kịch trường:
Khương Văn Đức: Cho nên cái tên "cao thủ kinh nghiệm phong phú đức cao vọng trọng minh bạch rõ ràng tuệ nhãn hơn trời " kia là nói hắn?" Da mặt Hoa thị Tứ Lang này cũng dày quá rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]