Nha phủ chuẩn bị toàn ngựa tốt, rất giỏi đi đường ngắn, Ngũ Đạt chọn cho mọi người mấy con rồi vội vàng chạy về phía phường Hồng Hương.
Lâm Tùy An tay chân không dùng sức được, chỉ có thể cưỡi một con với Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An ở phía trước, Hoa Nhất Đường ở phía sau cầm dây chế cương, dọc đường phiêu hương vạn dặm, thu hoạch vô số ánh nhìn, khiến Lâm Tùy An hắt hơi không ngừng.
Hoa Nhất Đường hiển nhiên rất hưởng thụ cảm giác này, lưng eo thẳng tắp, vung roi ngựa rất ngầu, Lăng Chi Nhan và Cận Nhược chạy cách hắn thật xa, rõ ràng là không muốn đến gần người này sợ mất mặt.
Lúc chạy tới phường Hồng Hương thì đã qua giờ tỵ, Đoàn cửu gia đóng chặt cửa, còn chưa khai công Ngũ Đạt đã đập cửa rầm rầm, lần này người mở cửa không phải Bì Tây mà là một gã sai vặt khác mà hắn chưa từng gặp.
Gã sai vặt vừa thấy mấy người ngoài này thì không khỏi có hơi choáng: "Ngũ Bộ Đầu, có chuyện gì sao?"
Ngũ Đạt đẩy gã sai vặt ra đã xông vào trong: "Mau dẫn ta đi gặp Đoàn Hồng Ngưng."
"Ngũ Bộ Đầm chậm đã, Cửu Nương nhà ta không có ở đây." Gã sai vặt vội vàng nói.
Ngũ Đạt ngẩn ra: "Đã giờ này rồi nàng ta còn có thể đi đâu?"
Gã sai vặt lắc đầu: "Hôm nay chưa tới giờ mão đã ra ngoài, vội vàng vội vàng, giống như là có việc gấp gì đó."
"Nàng ta ra khỏi nhà một mình sao?"
"Bì Tây lái xe đưa đi."
Mọi người liếc nhau, thầm nghĩ không ổn rồi.
Lăng Chi Nhan: "Chẳng lẽ là sợ tội bỏ trốn?"
"Nếu là chạy trốn thì còn có thể bắt về, chỉ sợ..."Cận Nhược ý vị thâm trường nhìn Hoa Nhất Đường, thầm nghĩ nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chỉ sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Tùy An nhíu mày, khuỷu tay chọc Hoa Nhất Đường hai cái, ngón tay Hoa Nhất Đường nắm chặt dây cương, nhìn sắc trời rồi nói: "Cận Nhược, kêu Tịnh Môn đi tìm nhanh."
"Quả nhiên, không có ta là không được mà." Cận Nhược lấy trong ngực lấy ra một cái pháo hoa màu đỏ, đưa về phía bầu trời bắn sương khói màu đỏ nhạt ra, chỉ chốc lát sau, đã có năm người từ trong mấy con hẻm nhỏ chui ra, chạy đến trước Cận Nhược thi lễ: "Môn chủ có gì phân phó?"
Cận Nhược mặt mày nghiêm túc: "Đoàn Cửu gia Đoạn Hồng Ngưng, điều tra vị trí, hồng hoàng lam tín!"
Năm người đồng loạt vâng lệnh tồi chia làm năm hướng chạy ra ngoài.
Lâm Tùy An: "Ngươi nắm chắc vài phần?"
Cận Nhược nhướng mày cười: "Không có ai mà Tịnh Môn ta tìm không được!"
Quả nhiên, đợi chưa đến thời gian nửa chén trà thì đã thấy trong ngõ nhỏ cách hai con phố bốc lên một làn khói xanh, Cận Nhược Lạp đảo đầu ngựa, hét lớn: "Phường Hồng Hương ngõ Ngũ Sắc, đi theo ta!"
Mọi người ngạc nhiên: Gần như vậy sao?
Nhưng rất nhanh mọi người đã phát hiện là nói quá sớm, vừa mới tiến vào ngõ Ngũ Sắc thì hướng đông bắc lại vụt lên một luồng khói xanh, Cận Nhược hét to "đến đường Quy Hương ở chợ Đông", rồi lại giục ngựa đuổi theo.
Mọi người không hiểu ra sao, chỉ có thể đi theo phía sau Cận Nhược, mắt thấy một luồng tín hiệu khói xanh liên tiếp bay lên bầu trời, Cận Nhược chỉ dựa vào phương hướng sương khói đã có thể phán đoán chính xác ra tên vị trí đường phố, dẫn mọi người đuổi theo khói xanh vòng qua hơn phân nửa thành đông bắc:
"Phố Liễu Diệp, phường ba, khu Đông nhất!"
"Phường Đông Tứ, ngõ Mạch Hoa!"
"Ngõ Hoàn Thúy, phường Từ Hàng, quận Đông Nhị!"
"Đường Sùng Minh Lục, phường Ba, khu Bắc Tứ!"
"Ngõ Dương Quan, phường ba, quận Bắc Nhị!"
Lâm Tùy An rất nhanh đã hiểu được, sương khói là để chị lộ tuyến hành động của xe ngựa Đoàn Hồng Ngưng. Khói phát ra vị trí, tất nhiên là chỗ ở của đệ tử Tịnh Môn, định vị và hiệu suất chuẩn xác như vậy, tương đương với hệ thống Thiên Nhãn thời hiện đại, không hổ là thiên hạ đệ nhất môn phái của tương lai, quả nhiên rất đáng sợ.
Tốc độ phát ra của tín hiệu khói pháo càng ngày càng nhanh, mọi người cũng càng đuổi theo càng gần, đột nhiên, một luồng khói mới nhất biến thành màu vàng, thần sắc Cận Nhược khẽ biến: "Sắp ra khỏi thành rồi!"
Lại là liên tục ba luồng khói vàng, một luồng ở đường Cẩm Lý, một luồng ở ngoài cửa phường Bắc Thị, một luồng cửa Trường Huyền (cửa bắc thành Ích Đô).
Mọi người đuổi theo đến cửa Trường Huyền, lướt qua cầu Thanh Viễn, dừng ở bên bờ sông Thanh Viễn, Cận Nhược cau mày, phóng ngựa vòng hai vòng: "Nếu ra khỏi thành thì không dễ đuổi theo."
Lời còn chưa dứt, phía đông bắc lại nổi lên một luồng khói, lúc này đây là màu đỏ, còn mang theo tiếng còi trong trẻo, hai mắt mọi người sáng lên, giục ngựa đuổi theo. Là một vùng ruộng đồng trống trải, người bắn khói là một tên hàng rong, nhìn thấy Cận Nhược thì vội vàng tiến lên báo cáo: "Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ từng nhìn thấy xe ngựa của Đoàn cửu gia đi ngang qua nơi này một canh giờ trước. Thuộc hạ hẳn là người cuối cùng nhìn thấy xe ngựa."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm xuống.
Xung quanh Ích Đô có rất nhiều núi, ra khỏi thành thì đường núi ngang dọc đan xen đếm không xuể, nếu xe ngựa Đoàn Hồng Ngưng chạy vào núi rừng, thì chỉ sợ cũng không tìm được nữa.
"Không đúng!" Lăng Chi Nhan nói: "Những nơi vừa đi qua trong thành Ích Đô, gần đó đều là nơi ném thi thể của sát nhân hoa đào."
Mọi người hoảng sợ đổi sắc: "Cái gì?!"
Lăng Chi Nhan: "Kênh mương nước thải ở ngõ Hoàn Thúy, phường Từ Hàng, khu là nơi phát hiện nạn nhân đầu tiên, ngõ phía sau đường Sùng Minh Lục, phường Ba, khu Bắc Tứ phát hiện nạn nhân thứ năm, một kho phế liệu ở ngõ Dương Quan, phường ba, khu Bắc Nhị là trường hợp thứ sáu, đường Liễu Diệp, phường ba, khu Đông nhất là trường hợp thứ tư, ngõ Mạch Hoa phường Đông Tứ là trường hợp thứ mười, ngoài cửa phường Bắc Thị là trường thứ mười ba."
Cận Nhược hít sâu vào: "Sao trùng hợp thế được?"
Lâm Tùy An nghĩ ra một khả năng, mồ hôi chảy ra: Ấy, không phải chứ!
Hoa Nhất Đường: "Có vụ án sát thủ hoa đào nằm ở ngoài thành hay không?"
"Có! Bảy dặm bên ngoài cầu Thanh Viễn, trong một thôn trang bỏ hoang, nạn nhân thứ ba được tìm thấy, là một góa phụ nông dân." Lăng Chi Nhan nói.
Đệ tử Tinh Môn cả kinh, vội vàng nói: "Môn chủ, ta biết thôn trang kia, để ta dẫn đường!"
Cận Nhược kẽo đệ tử Tịnh Môn lên cùng cưỡi một con ngựa, sau đó lao ra ngoài giống như gió xoáy, thôn trang kia cũng không xa, phóng ngựa chạy nhanh thì không tới thời gian một nén nhang đã thấy được, cây gãy tường đổ nát, cỏ hoang trải rộng, trên cây hòe khô héo bu đầy quạ đen đang kêu ầm lên giống như khóc tang.
Trên khung cửa treo tấm ván sứt mẻ không chịu nổi, trước cửa có một chiếc xe ngựa, Lâm Tùy An liếc mắt một cái đã nhận ra, chính là chiếc xe mà Bì Tây lúc trước đưa cô và Hoa Nhất Đường đến chùa Đại Từ.
Trái tim mọi người vọt lên tận cổ họng, xoay người xuống ngựa, bước chân nhẹ nhàng, không dám phát ra chút âm thanh nào, Lăng Chi Nhan ra hiệu bảo mọi người đi theo hắn, trượt qua tường đi vào cửa viện, vòng qua hai sương phòng rách nát, vào góc cửa đến hậu viện.
Trong hậu viện chỉ có một gian từ đường tối đen như mực, cửa ra vào vẫn còn nguyên vẹn, trên cửa sổ treo giăng đầy mạng nhện.
Sắc mặt Hoa Nhất Đường trắng bệch, run rẩy bảo vệ Lâm Tùy An ở phía sau, Lâm Tùy An có chút bất đắc dĩ, đều sợ đến thế rồi mà còn ra vẻ anh hùng.
Cận Nhược khom lưng nhón chân tiến lên, xuyên qua cửa sổ nhìn trộm, bả vai đột nhiên run lên, nhấc chân đạp tấm ván mở cửa ra.
Mọi người đồng loạt xông vào, sau đều ngây người.
Trước từ đường cống án treo một ấm màn rách nát, đã nhìn không ra màu sắc, giống như treo một đống giẻ lau rách. Trên cống án bày một nửa bức tượng Phật, Đoàn Hồng Ngưng ngồi thẳng tắp trước cống án, cổ nghiêng qua một góc độ đáng sợ đến khó tin, hai mắt trợn ngược, làn váy xé rách, lộ ra một cái đùi trắng nõn, dưới chân là một quả hoa đào màu đỏ đen, trong không khí tản ra một mùi tanh hôi.
Bên trái Đoàn Hồng Ngưng đặt một lò sưởi dùng để nấu trà, lửa than trong lò vẫn chưa dập tắt.
Hoa Nhất Đường: "Người còn chưa đi xa, mau đuổi theo..."
Nửa câu sau của Hoa Nhất Đường còn chưa nói ra, Lâm Tùy An đã quấn cổ áo quăng hắn ra sau lưng, cổ tay run lên, Thiên Tịnh rút ra một nửa nhìn chằm chằm vào tấm màn rách nát bên trái.
Sau tấm màn phát ra âm thanh răng rắc, giống như dụng cụ gì đi đó đang gõ vào gỗ, càng ngày càng gần, một người cúi đầu vòng qua tấm màn rồi chậm rãi đi ra, tay trái cầm một cái rương gỗ dài, tay phải cầm một cây trâm sắt, hoa văn trâm màu đèn, có thể nhận ra là một đóa hoa đào năm cánh, người nọ dùng cây trâm gõ vào rương gỗ, vừa gõ vừa lắc đầu: "Ôi chao, đen quá, nhìn xấu ghê..."
Đó là Bì Tây!
Lăng Chi Nhan nổi giận đùng đùng tiến lên, hoành đao đặt lên cổ Bì Tây, Bì Tây dừng bước, nâng mí mắ t hờ hững nhìn mọi người: "Mấy vị hôm nay lại tới tìm Đoàn nương tử đúng không? Thật không khéo, Đoàn nương tử vừa mới chết, không thể nói chuyện phiếm với các vị được."
Lâm Tùy An run rẩy, cắn răng chảy máu: "Là ngươi giết Đoàn Hồng Ngưng?!"
Bì Tây: "Đương nhiên, nếu không thì còn ai khác chứ?"
Lăng Chi Nhan: "Ngươi là sát nhân hoa đào?!"
Bì Tây cười càng lớn: "Đương nhiên, nếu không thì còn ai khác chứ?"
"Ta giết ngươi!" Cận Nhược rút Nhược Tịnh ra đâm vào tim Bì Tây, mọi chuyện xảy đến rất nhanh, Lâm Tùy An lập tức nắm lấy tay Cận Nhược, gần như đồng thời Hoa Nhất Đường cũng hét lên một tiếng: "Cận Nhược không thể!"
Cận Nhược hai mắt đỏ thẫm: "Sư phụ! Loại cầm thú này nên bị chém ngàn nhát mới phải!"
Lâm Tùy An nắm chặt ngón tay run rẩy, chậm rãi đè cánh tay Cận Nhược xuống, lắc đầu.
Nụ cười của Bì Tây cứng đờ trên mặt: "Vì sao không giết ta?!"
Hoa Nhất Đường khép tay áo tiến lên, nhìn chằm chằm mặt Bì Tây lạnh lẽo cười: "Muốn chết một cách thoải mái ư? Không dễ thế đâu!"
Bì Tây nhìn chằm chằm Lăng Chi Nhan: "Không phải ngươi vẫn luôn tìm sát thủ hoa đào thật sao? Ta thực sự là sát thủ hoa đào! Giết ta đi!"
Mặt Lăng Chi Nhan xanh mét, tay cầm đao lại vững như Thái Sơn: "Ngươi không phải sát nhân hoa đào."
"Ta chính là Sát thủ hoa đào!" Bì Tây hét lên: "Ta đã giết mười tám người! Ta có ấn hoa đào! Ta biết tất cả các nơi giết người của sát thủ hoa đào! Ta chính là sát thủ hoa đào danh chấn Nhà Đường!"
Hoa Nhất Đường: "Làm hắn câm miệng!"
Ngô Đạt chạy đến trói chặt Bì Tây, nhét vào miệng hắn.
||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||
Cận Nhược cảm thấy có gì đó không đúng: "Sư phụ, đây rốt cuộc là..."
Lâm Tùy An không nói gì, cố nén cơn đau nơi gân cốt đi đến bên cạnh Đoàn Hồng Ngưng, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn vào ánh mắt Của Đoàn Hồng Ngưng.
"Lâm Tùy An!! Ngươi..." Hoa Nhất Đường kinh hãi thất sắc chạy tới, thân ảnh và âm thanh tựa như một làn khói, đột nhiên tản đi.
Lâm Tùy An lần thứ hai rơi vào bóng tối, chẳng qua lúc này đây, chung quanh cũng không phải là một vùng tĩnh mịch, còn có âm thanh, là nữ tử... không, hẳn là tiếng khóc của những đứa bé gái.
Cô ấy chắc hắn là cuộn mình ở một nơi rất nhỏ hẹp, có mùi tanh của bùn đất, còn có mùi phân, hai bên trái phải có hai người đang khóc, chính cô cũng đang khóc, phía trước còn có một cái bóng đen kịt, không có khóc, hình như đang đào cái gì đó, giọng nói khàn khàn, có thể nghe ra cũng là một cô gái trẻ tuổi: "Sắp rồi... sắp rồi... sắp rồi..."
Đột nhiên, bóng tối rùng rợn chiếu vào một tia sáng mờ nhạt, sau đó tất cả tiếng khóc dừng lại.
Cô và hai người khác cũng nhào tới, cùng liều mạng đào, đất đai phía trước càng ngày càng lỏng, ánh sáng càng ngày càng rõ ràng, bóng tối nứt ra, không khí trong lành ẩm ướt xông vào, các cô tranh nhau bò ra ngoài rồi kiệt sức nằm trên mặt đất.
Cành cây khô cao lớn tựa như thanh kiếm sắc bén chỉ lên bầu trời, vầng trăng sáng bóng treo trên bầu trời, cô run rẩy nâng cánh tay lên, nhìn thấy ngón tay nhỏ bé của mình máu thịt mơ hồ.
Bên cạnh có người đang khóc, có người đang cười, từng tiếng cười như xé rách ánh trăng tàn nhẫn, cô quay đầu nhìn thấy bên cạnh có ba bé gái đang nằm, không có quần áo trên người, da thịt xanh tím, một người là bé gái người Hồ tóc vàng mắt xanh, một người có gương mặt tròn trịa, thoạt nhìn chỉ có năm sáu tuổi, toàn bộ móng tay đều bị mài mòn, chỉ có cô đang cười. Còn có một bé gái nửa khuôn mặt phủ đầy vết roi thật sâu, đã thối rữa.
Trong gió bay tới hương hoa nồng đậm bay tới, dưới ánh trăng là một gốc cây Hải Đường đang nở rộ, màu đỏ như máu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]