Hình ảnh Liên Tiểu Sương nằm trong rương gỗ lớn, chuông đồng ngoài cửa sổ bàn trang điểm, hoa Hải Đường thêu màu sắc rực rỡ, vết bầm tím nhìn mà giật mình trên cánh tay Cù Tuệ...
Một bức tranh lắc lư trước mắt như thước phim, Lâm Tùy An âm thầm thở dài, thầm nghĩ hẳn là bị thuộc tính quyển vương của anh Lăng đẹp trai lây nhiễm rồi, cô cực kỳ không tình nguyện bò ra khỏi chăn, lục lọi tìm một bộ dạ hành y thay vào, lại đeo Thiên Tịnh, vừa mở cửa ra thì giật cả mình.
Hoa Nhất Đường ngồi trong vườn dưới ánh trăng, áo bào phiêu dật trong bóng cây loang lổ, gió thổi qua lá cỏ dài lắc lư, trên đùi hắn là một cây đàn cổ phản chiếu ánh sáng...
Lâm Tùy An ôm ngực: Mẹ ơi, tên này nửa đêm canh ba không ngủ lại ở đây giả hồ ly tinh gì, suýt chút nữa thì sợ chết khiếp!
Hoa Nhất Đường tao nhã nâng cánh tay lên, ngón tay thon dài gảy dây đàn một cái, lại nâng lông mi dài rậm rạp lên, ngũ quan tuấn lệ tỏa ra ánh sáng như viên ngọc: "Thế nào?"
Đầu Lâm Tùy An đầy dấu chấm hỏi: "Thế nào gì?"
Hoa Nhất Đường u oán, lại đánh thêm một tiếng nữa: "Đẹp không?"
Lâm Tùy An: "Hả?"
Hoa Nhất Đường thay đổi tạo hình: "Ta và Lục Lang ai đẹp hơn?"
"......"
Lâm Tùy An nhắm chặt mắt lại, nắm chặt nắm đấm, bước lên lao ra, quyền phong đánh vào khiến tay áo tầng tầng lớp lớp của Nhất Đường hạ xuống, sau đó nắm tay cách chóp mũi Hoa Nhất Đường chỉ có hai tấc, Lâm Tùy An tất nhiên là không nỡ đánh thật, dù sao thì tên này chỉ có cái gương mặt này là ok.
"Hoa Nhất Đường, ngươi lại bị gì thế?!"
Hoa Nhất Đường nhìn Lâm Tùy An, đồng tử đen nhánh tỏa ra ánh sáng lấp lánh, biểu cảm rất tủi thân: "Hôm nay ta mặc áo "Lệ ướt lan can hoa lộ", đeo trâm "Tịch mịch triều triều mộ mộ", hương thơm là "Đoạn Vũ Tàn Vân vô tình", còn cây đàn này, tên là "Sầu đến mi phong bích tụ"..."
Lâm Tùy An cắn răng: "Thì sao?"
"Sao ngươi không "Woa"..."
"???"
"Hôm nay khi Lăng Lục Lang cười, ngươi cứ nhìn hắn rồi "Woa" một tiếng."
"Chỉ vì cái này thôi sao?"
"Ừ."
Lâm Tùy An cực kỳ chấn động, vô cùng không hiểu.
Chỉ bởi vì cô "Woa" một tiếng với gương mặt của anh Lăng đẹp trai mà thằng này lại tốn công tốn sức giày vò như vậy? Là muốn gì đây?!
Hoa Nhất Đường thở dài, nâng cây đàn cổ trên đầu gối lên, đặt xuống mặt đất rồi đứng lên xắn tay áo, từng bước đến gần, biểu cảm Hoa Nhất Đường ngưng lại, đồng tử sâu không thấy đáy, toàn thân bao trùm một loại khí thế áp bức kỳ lạ... Lâm Tùy An ngửi được cái mùi "vô tình hương" gì đó, phía trước hương thơm nồng nặc xông vào mũi, ở giữa lại đắng chát, sau đó là ngọt ngào quyến rũ người khác, không giống loại hương thơm đứng đắn gì...
Đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại thì Hoa Nhất Đường đã đứng trước mặt, ống tay áo trắng như trăng và dạ hành y màu đen triền miên theo gió.
"Lâm Tùy An có lúc nào cảm thấy rằng ta cũng đáng để "Woa" một tiếng như thế không?"
...... Có... Lâm Tùy An kinh ngạc nghĩ...
Thành Dương Đô, thiếu niên áo trắng đứng dưới ánh trăng, lúc tìm được mật thất Phùng thị.
Thành Hà Nhạc, lúc tiết lộ bí mật Long quỳ địa ngục.
Thành Đông Đô, lúc chỉ vào Khương Đông Dịch mắng hắn là con chuột khổng lồ của đất nước.
Sông Vân Thủy, lúc chỉ huy mọi người đại phá trận Cửu Cung Huyền Vũ.
Đại Lý tự, khi cầm bút than vẽ chân dung tâm lý địa lý của tội phạm.
Hồ Long Thần, lúc giả trang hoa thần mắng dân chúng huyện Thành...
Còn rất nhiều lần nữa...
Lâm Tùy An nở nụ cười: "Ngươi ghen à?"
Yết hầu Hoa Nhất Đường lăn lên lăn xuống, miệng há hốc: "Ta... Ta giận!"
Lâm Tùy An nhướng mày.
Hoa Nhất Đường rất giận, lông mày nhíu chặt: "Ngươi nói thật cho ta biết, hôm nay lúc ở nha phủ ngươi bị gì vậy? Vì sao Thiên Tịnh đột nhiên run lên? Chẳng lẽ là thân thể của ngươi cảm nhận được độc tính của quả Long Thần..."
"Không phải!" Lâm Tùy An vội vàng ngăn lại cái đầu Hoa Nhất Đường: "Là ký ức của bạch sinh lúc trước đột nhiên lại xuất hiện, cho nên mới hiện ra sát khí."
Đồng tử Hoa Nhất Đường co rụt lại, nắm chặt cổ tay Lâm Tùy An.
"Yên tâm, bây giờ không sao rồi." Lâm Tùy An rút tay ra, vỗ vỗ bả vai Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường mím môi: "Ngươi thấy được cái gì trong trí nhớ của Liên Tiểu Sương? Tại sao ngươi không nói với ta?"
"Bởi vì..." Lâm Tùy An gãi gãi trán: "Ký ức của Liên Tiểu Sương khác với lúc trước, hình ảnh rất lộn xộn, rất vỡ vụn, giống như có thứ gì đó từ trong bóng tối phá vỏ, còn có một đôi tay đẫm máu bò ra... Hoàn toàn không thể hiểu được."
"Chẳng lẽ là dùng quả Long Thần nên gây ra ảo giác?"
"Rất có thể."
Hoa Nhất Đường trầm mặc một lát: "Cận Nhược nói, ngươi còn nhớ nhung một người."
Lâm Tùy An ngẩn ra: "Nhớ nhung? Ai cơ?"
"Hôm nay ở phố Cẩm Lý, ngươi nói với người tên Thất gia kia."
"......"
Đầu Lâm Tùy An đầy vạch đen: Cái mồm rò rỉ của Cận Nhược, sao chuyện gì cũng nói ra ngoài thế không biết.
"Ta muốn gạt tên thất gia kia thôi." Lâm Tùy An nói: "Ta cảm thấy người đó quen quen, chắc chắn đã gặp hắn ở đâu, nhưng rồi lại thấy có hơi xa lạ. Cái cảm giác đó phức tạp lắm."
Hoa Nhất Đường lại trầm mặc, thật lâu sau, nói: "Hôm nay khi nhìn thấy cách kiểm tra thi thể của người chết số bảy và số chín, ta cũng nghĩ đến Bạch Sinh, thậm chí còn nghĩ đến... Kỳ Nguyên Sinh."
Lâm Tùy An mở to hai mắt.
"Thực ra, lúc trước ta phái người đi dưới vách núi tìm thử, nhưng không tìm được thi thể Kỳ Nguyên Sinh."
Lâm Tùy An trợn tròn mắt.
Không ngờ tên ăn chơi này còn gạt cô làm những chuyện này.
"Lúc ấy Hoa mỗ đã nghĩ, không có thi thể thật sự là quá tốt, có lẽ, hắn còn có thể sống sót."
Không thể không nói, suy nghĩ này của Hoa Nhất Đường rất đúng.
Đây chính là kịch bản cổ trang, khả năng nhảy xuống vách đá rồi tử vong cơ bản là bằng không.
"Chẳng lẽ..."Lâm Tùy An đột nhiên có một suy nghĩ: "Ngươi nghi ngờ Thất gia chính là Kỳ Nguyên Sinh?"
"Lần sau nếu có cơ hội gặp lại Thất gia, hãy thử dùng cái tên Kỳ Nguyên Sinh gạt hắn." Hoa Nhất Đường thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu: "Nếu là hắn, thì ta cũng muốn gặp thử."
Không khí ban đêm mát mẻ, sương mù thoang thoảng, mặt trăng chiếu vào trong mắt Hoa Nhất Đường như ánh nước lấp lánh.
Lâm Tùy An thầm ngạc nhiên, sau đó thì không khỏi bật cười.
Hoa Nhất Đường giống như cảm giác được gì đó quay đầu lại, Lâm Tùy An nhìn thấy phản chiếu của mình trong con ngươi trong suốt của hắn.
Tuy rằng cô không thích người điệu đà, nhưng giá trị nhan sắc của tên này thật sự ổn! Lâm Tùy An thầm nghĩ, có thể so với tiên nhân dưới trăng, câu hồn nhiếp phách... ấy?
Trái tim Lâm Tùy An còn chưa câu đi, ngón cái lại bị Hoa Nhất Đường câu đi trước, tay áo trắng như tuyết quét qua lòng bàn tay cô, ba phần lạnh, bảy phần nhột.
Yết hầu Hoa Nhất Đường lăn lên lăn xuống, cánh môi biến thành màu đỏ anh đào.
Lâm Tùy An nuốt nước miếng, nhìn có vẻ rất ngọt ngào...
Xui sao ngay tại thời khắc mấu chốt này, chợt có người ho khan một tiếng, giống như sấm nổ, Hoa Nhất Đường run rẩy buông tay, rầm rầm lùi lại mấy bước, ngồi bệt trên mặt đất, gương mắt biến thành màu gan heo.
Lâm Tùy An: "Phì!"
Cận Nhược từ đầu tường nhảy xuống, vẻ mặt khinh thường nói một câu: "Tiền đồ!"
Cận Nhược cũng mặc một thân dạ hành y, còn mang theo Nhược Tịnh.
Lâm Tùy An kinh ngạc: "Đồ nhi sao lại tới đây..."
"Ta đoán tối nay sư phụ hẳn sẽ đến thăm biệt viện Ngô thị." Cận Nhược ôm quyền: "Cho nên cố ý đến dẫn đường cho sư phụ."
Lâm Tùy An vô cùng vui mừng: "Người hiểu ta đúng là chỉ có đồ nhi ngoan!"
Hoa Nhất Đường giống như một con thiêu thân quằn người đứng lên, bối rối phủi cỏ vụn trên quần áo: "Hoa mỗ cũng cũng đoán được, cho nên cố cố cố ý đến..." Sau đó lấy trong tay áo lấy ra một khối đồng sơn đen: "Lệnh bài ra khỏi thành."
Cận Nhược giật lấy: "Ta nhận tâm ý này rồi, không cần ngươi tiễn nữa. Sư phụ, đi thôi."
Lâm Tùy An nhe răng cười, nhảy lên đầu tường với Cận Nhược rồi ẩn vào trong bóng đêm mênh mông.
Hoa Nhất Đường kinh ngạc nhìn bàn tay trống rỗng của mình một lúc lâu, lại nhìn bóng lưng Lâm Tùy An biến mất một lúc lâu, cực kỳ ai oán thở dài: "Ta cũng muốn đi cùng..."
Trong bụi cây cách đó không xa, Y Tháp và Mộc Hạ giơ bốn nhánh cây nhỏ che chắn, hai gương mặt chỉ hận sắt không thành thép.
Biệt trang Ngô thị nằm cách năm dặm ngoài cửa Đại Huyền, giáp với sông Thanh Viễn, nghe nói phong cảnh tú lệ, thích hợp cho người dưỡng bệnh.
Lâm Tùy An và Cận Nhược chạy ra từ cửa bắc nha thành, vượt qua cầu Tây Huyền, lúc đến cổng Đại Huyền, thì tiếng canh ba khắc vừa gõ lên, lính giữ thành nhìn thấy lệnh bài, không nói hai lời đã thả người đi, hai người lại dọc theo quan đạo(*) đi nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy được biệt trang Ngô thị.
(*)Quan đạo, đúng như tên gọi của nó chính là con đường chính thức, có thể cho nhân viên quan phủ đi lại và vận chuyển vật tư, nguyên nhân chính xây dựng quan đạo cũng là vì thuận tiện cho quan viên bên ngoài đường xá thuận lợi, công tác tốt hơn. Tuy rằng quan đạo là vì phục vụ quan viên xây dựng, nhưng ngoại trừ quan phục nhân viên, dân chúng bình thường cũng có thể đi quan đạo, nhưng trên đường xuất hiện quan viên khẩn cấp xuất hành hoặc vận chuyển vật tư thì dân chúng bình thường đều phải né tránh, nếu không sẽ bị trừng phạt. Thứ hai, quan đạo cho phép dân chúng đi lại, nhưng không cho phép dân chúng xâm chiếm, từ đó xem ra, quan đạo lại có thẩm quyền nhất định. (theo 夏祭八曲)
Dưới trướng Ngô thị có năm phường dệt, ba phường nhuộm, phát tài là nhờ vào gấm Thục, trình độ thuộc hàng thượng nguồn trong mười đại thế gia, trong dòng tộc còn phá lệ có tham quân Tư Binh, và bởi vì trong gia tộc có người thăng tiến, cho nên biệt trang này được xây dựng rất có khí chất nhà giàu mới nổi, trạch viện, sương phòng tận mấy chục gian, hậu trạch còn có một xây một khu rừng tư gia lớn.
Nhưng kỳ lạ hơn nữa là một biệt trang lớn như vậy, thế mà lại chẳng có tôi tớ đi tuần đêm, Cận Nhược bắt đại một tên nào đó dẫn đường cũng không có. Hai người họ cứ như ruồi không đầu đi lung tung khắp nơi, càng đi càng sâu, thì phát hiện ở cuối vườn có một tòa gác xép.
Gác xép là một tòa nhà kiểu Thục đặc trưng, mái hiên đen cầu thang dốc, mái nhà như chiếc nón, nhìn giống như một con thú khổng lồ màu đen im lặng nằm bên ao. Ánh trăng chiếu rọi xuống tạo nên những sóng trắng lấp lánh, sương mù thì tràn ra xung quanh.
Lâm Tùy An chợt cảm thấy căng thẳng, giống như trong không khí đang phiêu đãng vô số sợi diều mảnh khảnh yếu ớt, chỉ cần gió thổi qua thì đầu dây sẽ siết chặt, kéo ra tiếng khóc đứt quãng của một người phụ nữ.
"Vù...vù...vù..."
Cận Nhược: "Sư sư sư sư phụ, người có nghe được tiếng gì kỳ quái không?"
Lâm Tùy An sờ cằm: "Chẳng lẽ đây là nhà ma?"
Khuôn mặt của Cận Nhược trắng mét.
Lâm Tùy An nín cười: "Chọc ngươi thôi."
"A..."
Một tiếng khóc càng thê lương hơn bay tới, Lâm Tùy An và Cận Nhược đồng thời giật mình, cùng nhìn về phía gác xép màu đen.
Lần này tất cả họ đều nghe rất rõ ràng, âm thanh phát ra từ gác xép.
Cửa sổ gác xép tối đen, cửa chính cũng không khóa, hai người đi một mạch vào mà không gặp bất cứ cản trở nào. Tầng một chỉ có bình phong đơn giản, sập ngồi, bàn trà, giá sách, nhìn rất là mộc mạc, đi một vòng cũng không hề phát hiện ra gì.
Tầng hai hẳn là phòng ngủ của nữ tử, một cái giường gỗ treo màn trướng thật dày, bên cửa sổ đặt một chiếc bàn trang điểm được dọn rất sạch sẽ, một tủ quần áo, một cái móc áo treo một bộ váy lụa, Lâm Tùy An cảm thấy quen quen bèn tới gần nhìn thử, xác nhận là trang phục mà phu nhân ngô Chính Lễ Cù Tuệ mặt đến nha quan hôm nay.
Nơi này hẳn là phòng ngủ Cù Tuệ. Nhưng Cù Tuệ đã đi đâu rồi?
Cận Nhược nằm sấp trên mặt đất cẩn thận lắng nghe, ra hiệu bảo Lâm Tùy An đến gác xép, trượt qua tường đi một vòng, đi đến bên bức tường trắng hướng Đông Nam, gõ gõ: "Sư phụ, có mật thất, để ta đi tìm cơ quan."
Lâm Tùy An gật đầu, lui ra nửa bước.
Cận Nhược giống như một con tắc kè dán lên tường, sờ bên trái sờ bên phải rồi ngồi xổm xuống, ngón tay hắn dọc theo đường góc xẹt qua, rồi đám mạnh xuống mặt đất một cái, bức tường kêu rầm rầm rồi mở ra một khe hở, quả nhiên là một cánh cửa ngầm.
Cánh cửa ngầm này không thể so sánh với cửa ngầm của Long Thần Quán, mà chỉ là một cánh cửa có ván gỗ rất bình thường, không có cơ quan tự động mở ra, chỉ có thể dùng tay để đẩy, trong cửa là một cầu thang đi xuống dưới, mơ hồ lộ ra ánh sáng.
Lâm Tùy An lại nghe được âm thanh từ cuối cầu thang truyền đến, nhưng không phải tiếng khóc của nữ tử, mà là tiếng mắng của một người đàn ông.
Hai người bước khẽ, đi từ từ xuống cầu thang, tiếng mắng cũng càng lúc càng lớn.
"Ngươi là đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Đồ kỹ nữ ưa quyến rũ nam nhân! Vừa nhìn thấy nam nhân đã lập tức hận không thể cởi sạch rồi nhào tới! Thế mà lại dám ở dưới mí mắt liếc mắt đưa tình với Hoa gia tứ lang, làm sao, muốn dâng mình đến thế à? Ha ha, ngươi cũng không nhìn lại cái đức hạnh của mình đi, Hoa gia tứ lang giàu có nhất nước, mắt cao hơn trời, sao có thể coi trọng một mụ ghê tởm như ngươi?!"
Lâm Tùy An nghe ra, kẻ mắng chửi là Ngô Chính Lễ, không khỏi liếc nhìn Cận Nhược, bước chân cũng nhanh hơn.
Sau một vòng xoay xoắn ốc, mật thất dưới cầu thang dần dần hiện ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là màn trướng màu trắng lộn xộn nhìn giống như một linh đường, trên màn trướng có màu đỏ tươi giống như máu.
Bên cạnh còn có một cái giường thật lớn, màn trướng lung lay theo ánh nến, dưới ánh nến lộ ra một bóng người đứng ở trên giường, dưới chân đang đạp một thứ gì đó, miệng thì liên tục mắng chửi bằng những lời dơ bẩn ô uế, đột nhiên hắn giơ cánh tay lên, một bóng đen quất mạnh xuống, đó là một cây roi.
Lúc hắn giơ roi vung lên, đồng tử Lâm Tùy An chợt co rụt lại, cô đã thấy rõ tình hình trong màn trường, thứ mà Ngô Chính Lễ quất vào là một người đang cuộn tròn lại, cả người đầy máu.
"Nói đi! Nam nhân hoang của gã Liên tiện nhân kia là ai?! Ả ta là một con kỹ nữ ngầm, thế mà dám có nam nhân sau lưng ta! Lá gan cũng thật lớn, nếu không phải ả ta đã chết thì ta cũng sẽ đánh chết ả ta!"
Người nằm trên giường không ngừng run rẩy, ngẩng đầu thét chói tai nói: "Nàng không phải là kỹ nữ!"
Vết roi đỏ thẫm và phấn hồng lộn xộn trên mặt cô ta tạo thành những hình ảnh đáng sợ, giống như giữa đống tuyết trắng vương đầy máu đỏ. Đó là Cù Tuệ.
Ngô Chính Lễ giận dữ, giơ roi thứ hai lên: "Ngươi còn dám cãi..."
Roi không quất xuống được, một luồng gió lướt qua cuốn lấy cánh tay Ngô Chính Lễ, Ngô Chính Lễ hoảng sợ đảo mắt nhìn thì thấy được một người bịt mặt, đôi mắt phượng đằng đằng sát khí nhìn hắn, chỉ trong chớp mắt hắn đã bị hất ra ngoài, vứt ngã trên mặt đất, sau đó là một cái bọc màu máu thịt ném lên trước mắt hắn, Ngô Chính Lễ hoảng hốt nhận ra đó là cánh tay mình, xương tay hắn đã vỡ vụn hết... sự đau đớn thấu tim ùn ùn kéo đến, Ngô Chính Lễ phát ra tiếng kêu la thảm thiết, nhưng còn chưa xong, Cận Nhược lại đạp hắn thêm một cái: "Thứ cứt chó gì đây!"
Lâm Tùy An nhíu mày nhìn Cù Tuệ, quần áo cô rách rưới, tóc tai tán loạn, vết thương chảy ra, đôi mắt đen đến đáng sợ: "Ngươi..."
Vết thương của cô ấy quá nặng, phải được điều trị càng sớm càng tốt.
Lâm Tùy An xé một mảnh màn che quấn chặt lấy Cù Tuệ, quỳ một gối xuống cẩn thận bế Cù Tuệ lên, khẽ giọng nói: "Đừng sợ, ta dẫn ngươi đi khám đại phu."
Thân thể Cù Tuệ đột nhiên run rẩy, nước mắt rơi xuống.
"Các ngươi là ai?!" Ngô Chính Lễ nằm trên mặt đất, nướu răng đầy máu: "Các ngươi có biết ta là ai không? Ta là Ngô thị gia chủ, đường đệ của ta là tham quân tư binh Ích Đô!"
Cận Nhược lại đạp một cước: "Ông mặc kệ ngươi lại đứa nào!"
Ngô Chính Lễ hét lên một tiếng, nghe như xương sườn bị gãy.
Lâm Tùy An bé Cù Tuệ trực tiếp lướt qua Ngô Chính Lễ, đi về phía lối ra mật thất.
Ngô Chính Lễ giống như điên cuồng di chuyển lên trước: "Nàng là thê tử của ta! Đó là người của ta! Không ai có thể bắt nàng đi!"
Lâm Tùy An quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Ngô Chính Lễ như đang nhìn một con rệp: "Xin lỗi Ngô gia chủ, ta thích Cù nương tử, từ giờ trở đi nàng là người của ta!"
Ngô Chính Lễ phun ra một ngụm máu: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi dám cưỡng đoạt phụ nhân nhà lành, muốn chết hả!"
"Chú ý từ ngữ của ngươi, cái gì gọi là cưỡng đoạt phụ nhân nhà lành, như thế th ô tục quá." Lâm Tùy An cười lạnh một tiếng: "Vân Trung Nguyệt ta là thiên hạ đệ nhất trộm, ta đây phải gọi là ngọn liễu giữa vầng trăng, nửa đêm đến trộm hương."
Lời còn chưa dứt, Cận Nhược đã đạp thẳng vào mũi Ngô Chính Lễ, để lại một dấu chân đẫm máu lớn trên mặt khiến gia chủ Ngô thị bất tỉnh nhân sự.
*
Tiểu kịch trường:
Vân Trung Nguyệt nằm trong chăn đột nhiên hắt hơi, cảnh giác nhìn xung quanh: Ai nói xấu sau lưng ta?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]