Chương trước
Chương sau
Mộc Hạ cúi đầu chà sát tay, biểu cảm vô cùng áy náy: "Tam Nương là đến Hoa trạch hôm nay vào giờ tuất, lúc ấy Tứ Lang và mọi người đến phủ nha điều tra vụ án, Tam Nương nói các ngươi điều tra vụ án vất vả, muốn thiết yến tiệc để chiêu đãi, ai ngờ..."

"Ai ngờ lại uống say trước." Quạt của Hoa Nhất Đường chống trán, lông may nhíu chặt thật chặt.

Lăng Chi Nhan: "Này!"

Phương Khắc trốn đi thật xa, ước chừng là quá thời gian ngủ nên sắc mặt rất khó coi: "Hoa gia Tam Nương có phải có bệnh lạ gì không? Gặp ai chồm nấy?"

Y Tháp: "Không phải bệnh, say rượu, thói quen xấu!"

Hoa Nhất Đường thở dài: "Phương đại phu có điều không biết, tam tỷ ta chỉ cần dính rượu thì sẽ chồm lên người người khác, đã chồm lên rồi thì sẽ dính chặt, có làm sao cũng không chịu xuống, bởi vậy còn một cái biệt danh trong giới quỹ nữ Dương Đô, đó là: Sau khi uống rượu thành cao da chó."

Lăng Chi Nhan: "Này này!"

Lâm Tùy An cảm khái nói: "Thân thủ của Hoa Tam Nương không tồi nhỉ, lúc chôm lên người vừÔi chaonh vừa chuẩn, nếu không phải Hoa Nhất Đường ngươi phản ứng nhanh, thì ta đều suýt nữa đã trúng chiêu rồi."

Hoa Nhất Đường bất đắc dĩ lắc đầu: "Tam tỷ thích nhất là các tiểu nương tử xinh đẹp và tiểu lang quân tuấn tú, ta, Y Tháp, Nhị tỷ, Mộc Hạ khi còn bé đều bị chồm lên hết rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi."

Mộc Hạ: "Trên dưới Hoa thị đều biết thói quen của Tam Nương, mỗi lần Tam Nương uống rượu, thì đều lui về phía sau để tự bảo vệ mình."

Y Tháp: "Tam Nương, nên bỏ rượu."

Lăng Chi Nhan: "Hoa Nhất Đường!!"

Thần sắc ưu sầu nặng nề của Hoa Nhất Đường chợt biến mất, đổi lại là niềm vui sướng khi người gặp họa, vui vẻ phe phẩy quạt: "Ơi, ta đây! Lăng Lục Lang có chuyện gì sao?"

Ánh mắt mọi người nhìn qua, đồng loạt ôm mặt nín cười.

Lăng Chi Nhan đứng thẳng tắp, cả người cứng đờ như một gốc mía, mặt đỏ như quả đào, mồ hôi trên trán giống như đống đậu, gân xanh trên cổ nổi lên.

Hai tay Hoa Nhất Mộng siết chặt cổ hắn, hai chân vòng quanh thắt lưng hắn, giống như con koala trèo cây mía vậy, đã thể miệng còn ngâm nga hát.

Theo lý mà nói, một anh đẹp trai và một chị đẹp gái, dán lại với nhau trong tư thế này, ít nhiều cũng nên cảm thấy có chút kiều diễm, nhưng trạng thái biểu cảm của hai người này, thì chỉ thấy buồn cười.

Lâm Tùy An thật sự nhịn không được mà bật cười ra tiếng.

Hoa Nhất Đường: "Ha ha ha ha ha ha!"

Phương Khắc, Y Tháp cùng Mộc Hạ đồng loạt cúi đầu, bả vai run rẩy.

Lăng Chi Nhan sắp nổ tung: "Hoa Nhất Đường, mau kéo Tam tỷ ngươi ra!"

Hoa Nhất Đường đi quanh Lăng Chi Nhan một vòng, cười ứa nước mắt: "Lăng Lục Lang, không phải ta không giúp ngươi, là Hoa mỗ bất lực. Cao da chó của Tam tỷ không phải đồ dởm đâu, chỉ cần bị tỷ ấy dính vào thì trừ phi tỉnh rượu, nếu không thì chắc chắn không buông tay."

Phương Khắc: "Vậy cũng không ổn, Hoa Tam Nương uống hết rượu Mãn Bích trong phòng Lâm nương tử, ít nhất phải say ba bốn canh giờ."

Lâm Tùy An: "Mãn Bích ta chuẩn bị cho Thiên Tịnh sao?!"

Y Tháp xoay ngón tay: " Mười lăm vò, tất cả đều biến mất. Thiên Tịnh, sẽ tức giận."

Bình của Mãn Bích tuy rằng không lớn, nhưng giá cả nghịch thiên, một vò năm vàng, mười lăm vò là bảy mươi lăm vàng, Lâm Tùy An cười không nổi nữa, đau hết cả ngực!

Lăng Chi Nhan nắm chặt nắm đấm rồi lại buông lỏng, má căng ra lại buông lỏng: "Hoa Nhất Đường, chẳng lẽ để Tam tỷ ngươi treo trên người ta cả đêm sao?!"

Hoa Nhất Đường: "Lục Lang chớ nóng vội, đợi Hoa mỗ ngẫm xem đối sách."

Lâm Tùy An nhìn không nổi nữa, tiến lên cầm cánh tay Hoa Nhất Mộng muốn kéo người ra, ai ngờ Hoa Nhất Mộng đột nhiên quay đầu, đưa miệng cắn qua. Lâm Tùy An hoảng sợ vội né đi, Hoa Nhất Mộng vô cùng bất mãn, cánh tay đột nhiên siết chặt, siết chặt đến mức mặt Lăng Chi Nhan đều trắng bệch.

"Lâm nương tử tuyệt đối không thể, nếu là kéo ra thì Tam Nương sẽ cắn người!" Mộc Hạ vội vàng nói.

Với sức lực của Lâm Tùy An, nếu là kéo hai người ra thì tất nhiên không khó, nhưng khó bảo đảm Hoa Nhất Mộng và Lăng Chi Nhan sẽ không bị thương, Lâm Tùy An không dám vọng động, trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường một cái.

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt gõ ót, lại dao quanh lăng Chi Nhan một vòng: "Bây giờ chỉ có một cách, Tam tỷ sợ nhất là đại ca, chi bằng Hoa mỗ học theo khẩu khí của đại ca hù dọa thử, chắc sẽ có tác dụng."

Lăng Chi Nhan cắn răng: "Nhanh!"

Hoa Nhất Đường hắng giọng, xoay cánh tay, duỗi chân, vận động khởi động hơn nửa buổi mới thẳng lưng, nắm chặt chuôi quạt, khí tụ đan điền, giận dữ quát lớn: "Hoa Nhất Mộng, thành thể thống gì, mau bước xuống, về phòng nghỉ ngơi!"

Ấy, đừng nói chưa một tiếng hét này thật sự rất có hiệu quả, Hoa Nhất Mộng ngừng hát, quay đầu lại, đôi đồng tử trong suốt ngậm nước đảo quanh Hoa Nhất Đường một vòng, phong tình vạn chủng cười: "Tiểu Tứ Lang, ngoan, mau đi ngủ, ngủ mới cao lên được."

Nói xong, đầu nghiêng một cái, lại dán vào hốc vai Lăng Chi Nhan.

Mọi người: "..."

Hoàn toàn là phản hiệu quả luôn!

Sắc mặt Lăng Chi Nhan bây giờ đỏ lên, trong màu đỏ lộ ra màu xanh, tím, đen, hay còn gọi là thẹn quá hóa giận, đột nhiên lớn tiếng quát: "Còn ra thể thống gì, bước xuống!"

Hoa Nhất Mộng giật mình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lăng Chi Nhan, hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách rất gần, Lăng Chi Nhan cố ngửa cổ ra sau, đốt sống cổ sắp gãy luôn rồi, đột nhiên, vành mắt Hoa Nhất Mộng đỏ lên, nước mắt thế mà lại tí tách rơi.

Lăng Chi Nhan như bị sét đánh.

"Sao ngươi lại dữ với ta thế..." Hoa Nhất Mộng buông lỏng tay chân, khẽ đáp đất, nước mắt lưng tròng, thần sắc thê lương: "Thật là tàn nhẫn..."

Nói xong thì thở dài, lắc lư khỏi đình Thu Ý, không chút lưu luyến rời đi.

Lăng Chi Nhan hoàn toàn choáng váng, biểu cảm lúc thì khiếp sợ, lúc thì mê man, lúc thì thẹn thùng, lúc thì suy nghĩ lại, lúc thì áy náy, lúc thì lương tâm cắn rứt, cuối cùng mang theo ngũ quan trống rỗng lảo đảo rời đi.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Lâm Tùy An: "Lăng Tư Trực lúc trước có quen biết với Hoa Tam Nương sao?"

Hoa Nhất Đường: "Chưa từng gặp."

"Nhưng giọng điệu nói chuyện của Hoa Tam Nương, giống như..."

Giống như có mối tình tam sinh tam thế ngược luyến tình thâm với Lăng đại soái ca vậy.

Hoa Nhất Đường gõ quạt rầm rầm vào trán, cái trán trắng nõn bị gõ đến đỏ bừng: "Đệ cầu xin Tam tỷ, đừng có mỗi lần uống say đều kéo theo một mớ đào hoa thối chứ!"

*

Đêm nay Lâm Tùy An ngủ không yên được, một là trong lòng không bỏ được vụ án của Liên Tiểu Sương, hai là nhớ đến quả dưa của Lăng đại soái ca, nửa tỉnh nửa mê đến giờ thìn ba khắc, lắc xương cốt đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt ra cửa.

Hoa Nhất Đường thích nhất là ăn, một ngày ba bữa là ưu tiên hàng đầu trong công tác của Hoa trạch, nhất là bữa sáng, chủ đề chính là tươi ngon, tinh thần sảng khoái, khí hậu Ích Đô oi bức ẩm ướt, ngày nắng ít, sương mù nhiều, ở trong phòng dùng bữa thì rất bức bối, nên Mộc Hạ căn cứ vào khí hậu của Ích Đô mà xây dựng các kế hoạch dùng bữa khác nhau, trong đó quan trọng nhất chính là căn cứ vào điều kiện thời tiết lúc đó mà lựa chọn địa điểm ăn uống.

Hoa trạch 99 là ngôi nhà lớn thứ hai trong tất cả các trạch viện của Hoa thị, gần với đại trạch Hoa thị ở Dương Đô, đường chính cộng với đường phụ tổng cộng có chín mươi chín gian, đường chính khí phách hào hùng không cần phải nói, chín mươi tám gian đường phụ phân tán khắp nơi trong trạch, cảnh sắc như tranh vẽ, phong cách khác nhau, có thể nói là tranh nhau làm đẹp, mỗi thứ đều có nét đẹp của riêng mình.

Địa điểm ăn sáng hôm nay nằm ở lan can ngôi đình Điêu Lan bên hồ Bất Sầu, hồ cũng như tên gọi, được xây bằng ngọc Điêu Lan, cột trắng ngói xanh, một nửa ẩn vào hồ nước Bất Sầu, một nửa giấu ở giữa kỳ hoa dị thảo, sương sớm vờn xung quanh, như trạch phủ của tiên nhân, như mộng như ảo.

Lần đầu Lâm Tùy An đến, chỉ đành bắt được một người hầu dẫn đường, đợi đến nơi nhìn kỹ thì mới phát hiện thì ra ngoài trăm bước chính là đình Thu Ý đêm qua.

Tất cả mọi người đều đến đông đủ, thậm chí Phương khắc cũng ở đây, hắn mang theo một đôi mắt đen cầm chén trà nhấp từng ngụm nhỏ. Phương đại phu khẩu vị nặng, cực kỳ chướng mắt trà Bách Ho, cho nên mỗi ngày Y Tháp đều nấu cho hắn nấu một nồi trà nặng khẩu vị, màu sắc đỏ cam hồng lục lam lam không định, hương vị đắng cay chua ngọt đầy đủ, công thức gia vị là độc quyền tuyệt mật cho Y Tháp, phàm nhân uống một ngụm, có thể so với việc uống canh Mạnh Bà trên Cầu Nại Hà... có thể trực tiếp đầu thai chuyển thế rồi.

Lâm Tùy An liếc mắt một cái, hôm nay nước trà của Phương đại phu có màu đen, mặt ngoài trôi nổi một tầng hoa trắng, nhìn giống như mỡ heo, trong lòng thầm niệm A Di Đà Phật, bưng trà Bách Hoa trong suốt như hổ phách trước mặt, uống một ngụm, toàn thân thoải mái.

Vốn tưởng rằng Lăng đại soái ca da mặt mỏng, hôm nay chắc chắn đã chạy trốn đến phủ nha từ sớm, không ngờ Lăng Chi Nhan thế mà vẫn còn ở đây, cau mày ăn uống, chỉ là biểu cảm thoạt nhìn rất rối rắm, giống như muốn ăn, lại giống như muốn chạy trốn, nhưng lại thấy tiếc nếu trốn đi.

Nhìn bữa ăn trên bàn Lâm Tùy An chợt hiểu, mấy món hôm nay chuẩn bị đều là món mà Lăng Chi Nhan thường ngày thích ăn lại không ăn nổi, mì Ba Sa Khinh Cao (có đường mía nhập khẩu từ Ấn Độ),Tiên Nhân nương (sữa tươi hầm bồ câu),canh Tiềm Lạnh (Canh ngao nấu canh),món tráng miệng là bánh ngọc trai hạt sen tươi mát, cuối cùng là canh cừu tươi, nước lửa canh vừa đủ, đảo bảo cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho một ngày tràn đầy năng lượng.

Nguyên một bàn ăn này, ít nhất phải tốn hai quán tiền. Huyết thống của Huỳnh Dương Lăng thị keo kiệt không cho phép hắn lãng phí. May sao tất cả mọi người đều không nói chuyện tối hôm qua, để lại ba phần mặt mũi cho Lăng Tư Trực đại nhân.

Hoa Nhất Đường vừa ăn vừa vui vẻ nhìn Lăng Chi Nhan, miệng lải nhải: "Hoa mỗ đã nói là làm, nuôi ngươi mập thêm năm cân thì một cân cũng không thể thiếu."

Lâm Tùy An vui vẻ ăn một miếng cá lát: Rõ ràng là vì muốn xin lỗi chuyện đêm qua của Hoa Tam Nương, thế mà cứ cứng miệng không chịu nhận, phải tìm một cái cớ nhàm chán như vậy, quả nhiên là miệng chê thẳng thắn.

Phương Khắc uống một chén trà lớn, biểu cảm rất thỏa mãn buông chén trà xuống hỏi: "Vụ án tiến triển như thế nào rồi?"

Hoa Nhất Đường: "Tìm được hiện trường vụ án đầu tiên và nơi ném xác, có hai nghi phạm, đều nói mình có chứng cứ ngoại phạm, Cận Nhược đã đi xác minh rồi."

"Hiện trường đầu tiên ở đâu?"

"Phòng thêu của Liên Tiểu Sương."

"Tiến độ quá chậm." Phương Khắc khinh thường: "Dấu hoa đào kia đã kiểm tra được gì rồi?"

Lăng Chi Nhan: "Hôm nay Lăng mỗ sẽ đi điều tra hồ sơ sát nhân hoa đào..."

"Chào mọi người buổi sáng..." Hoa Nhất Mộng thướt tha đi vào Điều Lan các, áo choàng giống như khói sa tràn ngập phía sau, bên hông đeo túi thơm bạch ngọc mẫu đơn, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Mặt Lăng Chi Nhan chợt trắng bệch, rồi lại đổ lên, cầm lấy một khối bánh Tử ngọc trân châu đoạt cửa chạy đi, không dám nhìn Hoa Nhất Mộng một cái.

Hoa Nhất Mộng kinh ngạc nhìn bóng lưng tuyệt trần của Lăng Chi Nhan: "Cái ngươi mặt đỏ như mông khỉ kia là ai thế?!"

Lâm Tùy An: "Phụt!"

Hoa Nhất Đường lấy quạt đỡ trán: " Lăng gia Lục Lang."

Hoa Nhất Mộng "À" một tiếng, bừng tỉnh nói: "Huỳnh Dương Lăng thị lão Lục hả, hắn lúc nhỏ ta còn bế hắn đấy. Ta còn nhớ lúc đó ta ba tuổi, hắn vừa mới sinh ra, còn đang quấn tã..." Hoa Nhất Mộng nhíu mày: "Không đúng, khi đó Hoa thị và Lăng thị đã trở mặt với nhau, vì sao ta lại từng gặp đứa bé Lăng Lục Lang nhỉ..."

Mọi người ngạc nhiên.

Được lắm, không phải là chuyện cẩu huyết đính hôn từ trong bụng chứ? Lâm Tùy An thầm nghĩ.

Hoa Nhất Đường lẩm bẩm: "Lục Lang cũng thảm quá, lúc nhỏ thì thôi đi, lớn lên cũng không thoát khỏi ma trảo của Tam tỷ..."

Hoa Nhất Mộng cười đến xán lạn, giọng nói như nhạc trời du dương uyển chuyển: "Tứ Lang, đệ nói cái gì vậy?"

Hoa Nhất Đường ho khan một tiếng, thức thời chuyển đề tài: "Tam tỷ vì sao lại tới Ích Đô thế?"

"Tất nhiên là vì trà Bách Hoa của đệ." Hoa Nhất Mộng móc ra một túi trà ném cho Y Tháp, Y Tháp mở ra, ngửi ngửi, rũ mặt xuống: "Cái này, giả!"

Hai mắt Hoa Nhất Đường tỏa sáng: "Ôi chao, nhanh như vậy đã xuất hiện đồ giả rồi!"

Hoa Nhất Mộng lườm hắn: "Biểu cảm chỉ sợ thiên hạ không loạn của Tứ Lang đệ quả thực y chang đại ca."

Lâm Tùy An OS: Biểu cảm lườm mắt của Hoa Tam Nương cũng giống y chang Hoa Nhất Đường.

Hoa Nhất Đường: "Nguồn gốc của hàng giả là ở Ích Đô sao?"

Hoa Nhất Mộng: "Tám chín phần mười."

Hoa Nhất Đường đắc ý phe phẩy quạt nhỏ: "Vừa khéo, bây giờ Hoa mỗ thân là tham quân phủ Tư Pháp Ích Đô, điều tra hàng giả là trách nhiệm của ta..."

"Cút! Đệ đừng đến gây rối! Lần nào có đệ tham gia là cứ y như rằng chuyện bé xé ra to!" Hoa Nhất Mộng chê bỏ nói: "Nghe nói hôm qua ngươi vừa mới đến thành Ích Đô chỉ mấy canh giờ, lại gặp phải vụ án phải không?"

Hoa Nhất Đường cười gượng: "Vận may đến cản không được."

Hoa Nhất Mộng thở dài, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Lâm Tùy An: "Vụ án của Tứ lang ở Đông Đô, Quảng Đô và huyện Thành Thanh Châu chúng ta đã nghe nói rồi, dọc đường đều nhờ Lâm nương tử nên tên tiểu tử thối này mới giữ được một cái mạng." Nói xong, bưng chén trà lên: "Tộc Hoa thị vô cùng cảm kích, lấy trà thay rượu, kính tạ Lâm nương tử một chén!"

Lâm Tùy An được sủng mà sợ hãi, vội vàng bưng trà lên nhận một lễ này: "Tam Nương nghiêm trọng rồi, Hoa Nhất Đường cũng giúp ta rất nhiều."

Hoa Nhất Mộng mỉm cười gật gật đầu, lại cầm chén chuyển hướng qua Phương Khắc: "Phương đại phu, ta cũng kính ngươi một chén, ngươi có thể chịu đựng được tên nhóc tối không đứng đắn này, đúng là không dễ dàng, vất vả cho ngươi rồi!"

Phương Khắc luống cuống tay chân bưng chén trà lên, khô khốc nói: "Hắn quả thực không đứng đắn."

Hoa Nhất Mộng kinh ngạc nhướng mày, hiển nhiên không ngờ phong cách nói chuyện của Phương Khắc là như thế.

Mặt Hoa Nhất Đường đen lại, Lâm Tùy An nín cười.

Miệng mồm độc địa của Phương đại phu quả nhiên mãi mãi không làm ta thất vọng.

"Cũng may, thỉnh thoảng cũng có lúc đáng tin cậy." Phương Khắc cứng rắn nói ra nửa câu tiếp theo.

Hoa Nhất Đường bật quạt ra, giống như đóa hoa cho chút ánh mặt trời liền trở nên rực rỡ.

Hoa Nhất Mộng mỉm cười gật đầu, nhìn xung quanh: "Còn có một vị Cận Nhược Tiểu Lang Quân đâu?"

"À, hắn đi điều tra vụ án..." Lâm Tùy An nói con chưa hết cây, Cận Nhược đã giống như trên trời giáng xuống, cầm lấy chén trà sảng khoái cụng một cái với Hoa Nhất Mộng: "Tam Nương khách sao rồi, Hoa Nhất Đường tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, ta lớn hơn hắn hai tuổi, chăm sóc hắn chỉ là chuyện nhỏ."

Nói xong, uống một hơi cạn sạch, cầm lấy hai cái bánh hấp nhét vào miệng.

Mặt Hoa Nhất Đường lại đen đi. Lâm Tùy An nín cười muốn ná thở.

"Khụ." Hoa Nhất Đường xắn tay áo, đứng lên: "Chứng cứ ngoại phạm của huynh đệ Ngô thị thế nào rồi?"

"Chứng cứ ngoại phàm của Ngô Chính Lễ là thật, đêm xảy ra vụ án hắn quả thực ở kỹ quán của Phương Thập Nhất ở phường Hồng Hương." Cận Nhược nói: "Chỉ là Phương Thập Nhất không phải kỹ quán bình thường, mà là một sòng bạc ngầm, đêm đó, Ngô Chính Lễ và một đám bằng hữu của hắn đánh bạc suốt một đêm, ít nhất có năm sáu chủ sòng có thể làm chứng."

Lâm Tùy An nhướng mày: Nói cách khác Ngô Chính Lễ là một con bạc.

Hoa Nhất Đường hừ một tiếng: "Lên sòng bạc, không nhận cha mẹ, nếu Ngô Chính Lễ thật sự là con bạc thì lời nói của hắn một chữ cũng không thể tin."

Lâm Tùy An: "Ngô Chính Thanh thì sao?"

"Chứng cứ ngoại phàm của Ngô Chính Thanh đều là thư lại phủ nha, ta không dễ điều tra." Cận Nhược lại nhét thêm một cái bánh hấp: "Chỉ có thể nhờ vào Hoa tham quân."

Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Lăng Tư Trực đã đi rồi, chúng ta chỉ cần chờ tin tức là được."

Lâm Tùy An gật gật đầu: "Mộc Hạ, chuẩn bị giúp ta một phần lễ, ta muốn đến phân đàn Tịnh Môn ở Ích Đô."

Mộc Hạ: "Vâng, Lâm nương tử."

"Cận Nhược, chúng ta cùng đi."

"Vâng, thưa sư phụ." Cận Nhược bưng một đĩa bánh hấp đổ vào trong ngực.

Hoa Nhất Đường chợt sốt sắng: "Ta cũng đi."

"Ngươi không thể đi." Phương Khắc giữ chặt Hoa Nhất Đường: "Ta muốn đến phòng thêu của Liên Tiểu Sương để xem thử, ngươi là tham quân tư pháp, ngươi dẫn ta đi."

Hoa Nhất Đường: "Hả?"

"Đi thôi!"

"Phương đại phu, ngươi đừng túm tay áo ta, đồ hôm nay của ta làm từ vải Hoa thời, vừa đắt vừa mỏng vừa giòn, không cẩn thận sẽ rách đó!"

Đoàn người lục đục rời đi, Hoa Nhất Mộng vẫn trong tư thế giơ chén trà rỗng lên, có hơi buồn bã mất mát.

"Y Tháp, Tứ Lang đã trưởng thành rồi."

"Ừ."

"Tứ Lang có rất nhiều bằng hữu."

"Ừ."

" Tứ Lang thoạt nhìn rất vui vẻ."

"Ừ."

"Chỉ có tên Lăng Lục Lang kia không ổn lắm, ánh mắt né tránh, bộ dạng khả nghi, nhất định là trong lòng có quỷ!"

(phát cho chị cái camera hơm qua đi, oan uống anh Sáu quá)

"..."

"Vẫn là đại ca nói đúng, đừng thấy người của tộc Lăng thị mày rậm mắt to giống như người tốt, thực ra trong bụng toàn thứ xấu xa, ôi chao, Tứ Lang nhà ta ngây thơ như vậy, ngàn vạn lần đừng bị đám người xấu Huynh Dương Lăng thị lừa gạt!"

"..."

Trong lòng Y Tháp trong lòng nghẹn trăm ngàn câu chửi bới, bất đắc dĩ Đường Ngữ không qua cửa, nói không nên lời, chỉ có thể vừa bực bội khuấy nước trà vừa nói:

Lăng Lục Lang mày rậm mắt to thật sự là người tốt!

21.7.2023

Lăng Chi Nhan: Hắt xì! Chẳng lẽ là đêm qua gặp ác mộng nên cảm lạnh rồi?NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 171: Mày rậm mắt to trông như người tốt

Mộc Hạ cúi đầu chà sát tay, biểu cảm vô cùng áy náy: "Tam Nương là đến Hoa trạch hôm nay vào giờ tuất, lúc ấy Tứ Lang và mọi người đến phủ nha điều tra vụ án, Tam Nương nói các ngươi điều tra vụ án vất vả, muốn thiết yến tiệc để chiêu đãi, ai ngờ..."

"Ai ngờ lại uống say trước." Quạt của Hoa Nhất Đường chống trán, lông may nhíu chặt thật chặt.

Lăng Chi Nhan: "Này!"

Phương Khắc trốn đi thật xa, ước chừng là quá thời gian ngủ nên sắc mặt rất khó coi: "Hoa gia Tam Nương có phải có bệnh lạ gì không? Gặp ai chồm nấy?"

Y Tháp: "Không phải bệnh, say rượu, thói quen xấu!"

Hoa Nhất Đường thở dài: "Phương đại phu có điều không biết, tam tỷ ta chỉ cần dính rượu thì sẽ chồm lên người người khác, đã chồm lên rồi thì sẽ dính chặt, có làm sao cũng không chịu xuống, bởi vậy còn một cái biệt danh trong giới quỹ nữ Dương Đô, đó là: Sau khi uống rượu thành cao da chó."

Lăng Chi Nhan: "Này này!"

Lâm Tùy An cảm khái nói: "Thân thủ của Hoa Tam Nương không tồi nhỉ, lúc chôm lên người vừÔi chaonh vừa chuẩn, nếu không phải Hoa Nhất Đường ngươi phản ứng nhanh, thì ta đều suýt nữa đã trúng chiêu rồi."

Hoa Nhất Đường bất đắc dĩ lắc đầu: "Tam tỷ thích nhất là các tiểu nương tử xinh đẹp và tiểu lang quân tuấn tú, ta, Y Tháp, Nhị tỷ, Mộc Hạ khi còn bé đều bị chồm lên hết rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi."

Mộc Hạ: "Trên dưới Hoa thị đều biết thói quen của Tam Nương, mỗi lần Tam Nương uống rượu, thì đều lui về phía sau để tự bảo vệ mình."

Y Tháp: "Tam Nương, nên bỏ rượu."

Lăng Chi Nhan: "Hoa Nhất Đường!!"

Thần sắc ưu sầu nặng nề của Hoa Nhất Đường chợt biến mất, đổi lại là niềm vui sướng khi người gặp họa, vui vẻ phe phẩy quạt: "Ơi, ta đây! Lăng Lục Lang có chuyện gì sao?"

Ánh mắt mọi người nhìn qua, đồng loạt ôm mặt nín cười.

Lăng Chi Nhan đứng thẳng tắp, cả người cứng đờ như một gốc mía, mặt đỏ như quả đào, mồ hôi trên trán giống như đống đậu, gân xanh trên cổ nổi lên.

Hai tay Hoa Nhất Mộng siết chặt cổ hắn, hai chân vòng quanh thắt lưng hắn, giống như con koala trèo cây mía vậy, đã thể miệng còn ngâm nga hát.

Theo lý mà nói, một anh đẹp trai và một chị đẹp gái, dán lại với nhau trong tư thế này, ít nhiều cũng nên cảm thấy có chút kiều diễm, nhưng trạng thái biểu cảm của hai người này, thì chỉ thấy buồn cười.

Lâm Tùy An thật sự nhịn không được mà bật cười ra tiếng.

Hoa Nhất Đường: "Ha ha ha ha ha ha!"

Phương Khắc, Y Tháp cùng Mộc Hạ đồng loạt cúi đầu, bả vai run rẩy.

Lăng Chi Nhan sắp nổ tung: "Hoa Nhất Đường, mau kéo Tam tỷ ngươi ra!"

Hoa Nhất Đường đi quanh Lăng Chi Nhan một vòng, cười ứa nước mắt: "Lăng Lục Lang, không phải ta không giúp ngươi, là Hoa mỗ bất lực. Cao da chó của Tam tỷ không phải đồ dởm đâu, chỉ cần bị tỷ ấy dính vào thì trừ phi tỉnh rượu, nếu không thì chắc chắn không buông tay."

Phương Khắc: "Vậy cũng không ổn, Hoa Tam Nương uống hết rượu Mãn Bích trong phòng Lâm nương tử, ít nhất phải say ba bốn canh giờ."

Lâm Tùy An: "Mãn Bích ta chuẩn bị cho Thiên Tịnh sao?!"

Y Tháp xoay ngón tay: " Mười lăm vò, tất cả đều biến mất. Thiên Tịnh, sẽ tức giận."

Bình của Mãn Bích tuy rằng không lớn, nhưng giá cả nghịch thiên, một vò năm vàng, mười lăm vò là bảy mươi lăm vàng, Lâm Tùy An cười không nổi nữa, đau hết cả ngực!

Lăng Chi Nhan nắm chặt nắm đấm rồi lại buông lỏng, má căng ra lại buông lỏng: "Hoa Nhất Đường, chẳng lẽ để Tam tỷ ngươi treo trên người ta cả đêm sao?!"

Hoa Nhất Đường: "Lục Lang chớ nóng vội, đợi Hoa mỗ ngẫm xem đối sách."

Lâm Tùy An nhìn không nổi nữa, tiến lên cầm cánh tay Hoa Nhất Mộng muốn kéo người ra, ai ngờ Hoa Nhất Mộng đột nhiên quay đầu, đưa miệng cắn qua. Lâm Tùy An hoảng sợ vội né đi, Hoa Nhất Mộng vô cùng bất mãn, cánh tay đột nhiên siết chặt, siết chặt đến mức mặt Lăng Chi Nhan đều trắng bệch.

"Lâm nương tử tuyệt đối không thể, nếu là kéo ra thì Tam Nương sẽ cắn người!" Mộc Hạ vội vàng nói.

Với sức lực của Lâm Tùy An, nếu là kéo hai người ra thì tất nhiên không khó, nhưng khó bảo đảm Hoa Nhất Mộng và Lăng Chi Nhan sẽ không bị thương, Lâm Tùy An không dám vọng động, trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường một cái.

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt gõ ót, lại dao quanh lăng Chi Nhan một vòng: "Bây giờ chỉ có một cách, Tam tỷ sợ nhất là đại ca, chi bằng Hoa mỗ học theo khẩu khí của đại ca hù dọa thử, chắc sẽ có tác dụng."

Lăng Chi Nhan cắn răng: "Nhanh!"

Hoa Nhất Đường hắng giọng, xoay cánh tay, duỗi chân, vận động khởi động hơn nửa buổi mới thẳng lưng, nắm chặt chuôi quạt, khí tụ đan điền, giận dữ quát lớn: "Hoa Nhất Mộng, thành thể thống gì, mau bước xuống, về phòng nghỉ ngơi!"

Ấy, đừng nói chưa một tiếng hét này thật sự rất có hiệu quả, Hoa Nhất Mộng ngừng hát, quay đầu lại, đôi đồng tử trong suốt ngậm nước đảo quanh Hoa Nhất Đường một vòng, phong tình vạn chủng cười: "Tiểu Tứ Lang, ngoan, mau đi ngủ, ngủ mới cao lên được."

Nói xong, đầu nghiêng một cái, lại dán vào hốc vai Lăng Chi Nhan.

Mọi người: "..."

Hoàn toàn là phản hiệu quả luôn!

Sắc mặt Lăng Chi Nhan bây giờ đỏ lên, trong màu đỏ lộ ra màu xanh, tím, đen, hay còn gọi là thẹn quá hóa giận, đột nhiên lớn tiếng quát: "Còn ra thể thống gì, bước xuống!"

Hoa Nhất Mộng giật mình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lăng Chi Nhan, hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách rất gần, Lăng Chi Nhan cố ngửa cổ ra sau, đốt sống cổ sắp gãy luôn rồi, đột nhiên, vành mắt Hoa Nhất Mộng đỏ lên, nước mắt thế mà lại tí tách rơi.

Lăng Chi Nhan như bị sét đánh.

"Sao ngươi lại dữ với ta thế..." Hoa Nhất Mộng buông lỏng tay chân, khẽ đáp đất, nước mắt lưng tròng, thần sắc thê lương: "Thật là tàn nhẫn..."

Nói xong thì thở dài, lắc lư khỏi đình Thu Ý, không chút lưu luyến rời đi.

Lăng Chi Nhan hoàn toàn choáng váng, biểu cảm lúc thì khiếp sợ, lúc thì mê man, lúc thì thẹn thùng, lúc thì suy nghĩ lại, lúc thì áy náy, lúc thì lương tâm cắn rứt, cuối cùng mang theo ngũ quan trống rỗng lảo đảo rời đi.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Lâm Tùy An: "Lăng Tư Trực lúc trước có quen biết với Hoa Tam Nương sao?"

Hoa Nhất Đường: "Chưa từng gặp."

"Nhưng giọng điệu nói chuyện của Hoa Tam Nương, giống như..."

Giống như có mối tình tam sinh tam thế ngược luyến tình thâm với Lăng đại soái ca vậy.

Hoa Nhất Đường gõ quạt rầm rầm vào trán, cái trán trắng nõn bị gõ đến đỏ bừng: "Đệ cầu xin Tam tỷ, đừng có mỗi lần uống say đều kéo theo một mớ đào hoa thối chứ!"

*

Đêm nay Lâm Tùy An ngủ không yên được, một là trong lòng không bỏ được vụ án của Liên Tiểu Sương, hai là nhớ đến quả dưa của Lăng đại soái ca, nửa tỉnh nửa mê đến giờ thìn ba khắc, lắc xương cốt đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt ra cửa.

Hoa Nhất Đường thích nhất là ăn, một ngày ba bữa là ưu tiên hàng đầu trong công tác của Hoa trạch, nhất là bữa sáng, chủ đề chính là tươi ngon, tinh thần sảng khoái, khí hậu Ích Đô oi bức ẩm ướt, ngày nắng ít, sương mù nhiều, ở trong phòng dùng bữa thì rất bức bối, nên Mộc Hạ căn cứ vào khí hậu của Ích Đô mà xây dựng các kế hoạch dùng bữa khác nhau, trong đó quan trọng nhất chính là căn cứ vào điều kiện thời tiết lúc đó mà lựa chọn địa điểm ăn uống.

Hoa trạch 99 là ngôi nhà lớn thứ hai trong tất cả các trạch viện của Hoa thị, gần với đại trạch Hoa thị ở Dương Đô, đường chính cộng với đường phụ tổng cộng có chín mươi chín gian, đường chính khí phách hào hùng không cần phải nói, chín mươi tám gian đường phụ phân tán khắp nơi trong trạch, cảnh sắc như tranh vẽ, phong cách khác nhau, có thể nói là tranh nhau làm đẹp, mỗi thứ đều có nét đẹp của riêng mình.

Địa điểm ăn sáng hôm nay nằm ở lan can ngôi đình Điêu Lan bên hồ Bất Sầu, hồ cũng như tên gọi, được xây bằng ngọc Điêu Lan, cột trắng ngói xanh, một nửa ẩn vào hồ nước Bất Sầu, một nửa giấu ở giữa kỳ hoa dị thảo, sương sớm vờn xung quanh, như trạch phủ của tiên nhân, như mộng như ảo.

Lần đầu Lâm Tùy An đến, chỉ đành bắt được một người hầu dẫn đường, đợi đến nơi nhìn kỹ thì mới phát hiện thì ra ngoài trăm bước chính là đình Thu Ý đêm qua.

Tất cả mọi người đều đến đông đủ, thậm chí Phương khắc cũng ở đây, hắn mang theo một đôi mắt đen cầm chén trà nhấp từng ngụm nhỏ. Phương đại phu khẩu vị nặng, cực kỳ chướng mắt trà Bách Ho, cho nên mỗi ngày Y Tháp đều nấu cho hắn nấu một nồi trà nặng khẩu vị, màu sắc đỏ cam hồng lục lam lam không định, hương vị đắng cay chua ngọt đầy đủ, công thức gia vị là độc quyền tuyệt mật cho Y Tháp, phàm nhân uống một ngụm, có thể so với việc uống canh Mạnh Bà trên Cầu Nại Hà... có thể trực tiếp đầu thai chuyển thế rồi.

Lâm Tùy An liếc mắt một cái, hôm nay nước trà của Phương đại phu có màu đen, mặt ngoài trôi nổi một tầng hoa trắng, nhìn giống như mỡ heo, trong lòng thầm niệm A Di Đà Phật, bưng trà Bách Hoa trong suốt như hổ phách trước mặt, uống một ngụm, toàn thân thoải mái.

Vốn tưởng rằng Lăng đại soái ca da mặt mỏng, hôm nay chắc chắn đã chạy trốn đến phủ nha từ sớm, không ngờ Lăng Chi Nhan thế mà vẫn còn ở đây, cau mày ăn uống, chỉ là biểu cảm thoạt nhìn rất rối rắm, giống như muốn ăn, lại giống như muốn chạy trốn, nhưng lại thấy tiếc nếu trốn đi.

Nhìn bữa ăn trên bàn Lâm Tùy An chợt hiểu, mấy món hôm nay chuẩn bị đều là món mà Lăng Chi Nhan thường ngày thích ăn lại không ăn nổi, mì Ba Sa Khinh Cao (có đường mía nhập khẩu từ Ấn Độ),Tiên Nhân nương (sữa tươi hầm bồ câu),canh Tiềm Lạnh (Canh ngao nấu canh),món tráng miệng là bánh ngọc trai hạt sen tươi mát, cuối cùng là canh cừu tươi, nước lửa canh vừa đủ, đảo bảo cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho một ngày tràn đầy năng lượng.

Nguyên một bàn ăn này, ít nhất phải tốn hai quán tiền. Huyết thống của Huỳnh Dương Lăng thị keo kiệt không cho phép hắn lãng phí. May sao tất cả mọi người đều không nói chuyện tối hôm qua, để lại ba phần mặt mũi cho Lăng Tư Trực đại nhân.

Hoa Nhất Đường vừa ăn vừa vui vẻ nhìn Lăng Chi Nhan, miệng lải nhải: "Hoa mỗ đã nói là làm, nuôi ngươi mập thêm năm cân thì một cân cũng không thể thiếu."

Lâm Tùy An vui vẻ ăn một miếng cá lát: Rõ ràng là vì muốn xin lỗi chuyện đêm qua của Hoa Tam Nương, thế mà cứ cứng miệng không chịu nhận, phải tìm một cái cớ nhàm chán như vậy, quả nhiên là miệng chê thẳng thắn.

Phương Khắc uống một chén trà lớn, biểu cảm rất thỏa mãn buông chén trà xuống hỏi: "Vụ án tiến triển như thế nào rồi?"

Hoa Nhất Đường: "Tìm được hiện trường vụ án đầu tiên và nơi ném xác, có hai nghi phạm, đều nói mình có chứng cứ ngoại phạm, Cận Nhược đã đi xác minh rồi."

"Hiện trường đầu tiên ở đâu?"

"Phòng thêu của Liên Tiểu Sương."

"Tiến độ quá chậm." Phương Khắc khinh thường: "Dấu hoa đào kia đã kiểm tra được gì rồi?"

Lăng Chi Nhan: "Hôm nay Lăng mỗ sẽ đi điều tra hồ sơ đào hoa ma..."

"Chào mọi người buổi sáng..." Hoa Nhất Mộng thướt tha đi vào Điều Lan các, áo choàng giống như khói sa tràn ngập phía sau, bên hông đeo túi thơm bạch ngọc mẫu đơn, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Mặt Lăng Chi Nhan chợt trắng bệch, rồi lại đổ lên, cầm lấy một khối bánh Tử ngọc trân châu đoạt cửa chạy đi, không dám nhìn Hoa Nhất Mộng một cái.

Hoa Nhất Mộng kinh ngạc nhìn bóng lưng tuyệt trần của Lăng Chi Nhan: "Cái ngươi mặt đỏ như mông khỉ kia là ai thế?!"

Lâm Tùy An: "Phụt!"

Hoa Nhất Đường lấy quạt đỡ trán: " Lăng gia Lục Lang."

Hoa Nhất Mộng "À" một tiếng, bừng tỉnh nói: "Huỳnh Dương Lăng thị lão Lục hả, hắn lúc nhỏ ta còn bế hắn đấy. Ta còn nhớ lúc đó ta ba tuổi, hắn vừa mới sinh ra, còn đang quấn tã..." Hoa Nhất Mộng nhíu mày: "Không đúng, khi đó Hoa thị và Lăng thị đã trở mặt với nhau, vì sao ta lại từng gặp đứa bé Lăng Lục Lang nhỉ..."

Mọi người ngạc nhiên.

Được lắm, không phải là chuyện cẩu huyết đính hôn từ trong bụng chứ? Lâm Tùy An thầm nghĩ.

Hoa Nhất Đường lẩm bẩm: "Lục Lang cũng thảm quá, lúc nhỏ thì thôi đi, lớn lên cũng không thoát khỏi ma trảo của Tam tỷ..."

Hoa Nhất Mộng cười đến xán lạn, giọng nói như nhạc trời du dương uyển chuyển: "Tứ Lang, đệ nói cái gì vậy?"

Hoa Nhất Đường ho khan một tiếng, thức thời chuyển đề tài: "Tam tỷ vì sao lại tới Ích Đô thế?"

"Tất nhiên là vì trà Bách Hoa của đệ." Hoa Nhất Mộng móc ra một túi trà ném cho Y Tháp, Y Tháp mở ra, ngửi ngửi, rũ mặt xuống: "Cái này, giả!"

Hai mắt Hoa Nhất Đường tỏa sáng: "Ôi chao, nhanh như vậy đã xuất hiện đồ giả rồi!"

Hoa Nhất Mộng lườm hắn: "Biểu cảm chỉ sợ thiên hạ không loạn của Tứ Lang đệ quả thực y chang đại ca."

Lâm Tùy An OS: Biểu cảm lườm mắt của Hoa Tam Nương cũng giống y chang Hoa Nhất Đường.

Hoa Nhất Đường: "Nguồn gốc của hàng giả là ở Ích Đô sao?"

Hoa Nhất Mộng: "Tám chín phần mười."

Hoa Nhất Đường đắc ý phe phẩy quạt nhỏ: "Vừa khéo, bây giờ Hoa mỗ thân là tham quân phủ Tư Pháp Ích Đô, điều tra hàng giả là trách nhiệm của ta..."

"Cút! Đệ đừng đến gây rối! Lần nào có đệ tham gia là cứ y như rằng chuyện bé xé ra to!" Hoa Nhất Mộng chê bỏ nói: "Nghe nói hôm qua ngươi vừa mới đến thành Ích Đô chỉ mấy canh giờ, lại gặp phải vụ án phải không?"

Hoa Nhất Đường cười gượng: "Vận may đến cản không được."

Hoa Nhất Mộng thở dài, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Lâm Tùy An: "Vụ án của Tứ lang ở Đông Đô, Quảng Đô và huyện Thành Thanh Châu chúng ta đã nghe nói rồi, dọc đường đều nhờ Lâm nương tử nên tên tiểu tử thối này mới giữ được một cái mạng." Nói xong, bưng chén trà lên: "Tộc Hoa thị vô cùng cảm kích, lấy trà thay rượu, kính tạ Lâm nương tử một chén!"

Lâm Tùy An được sủng mà sợ hãi, vội vàng bưng trà lên nhận một lễ này: "Tam Nương nghiêm trọng rồi, Hoa Nhất Đường cũng giúp ta rất nhiều."

Hoa Nhất Mộng mỉm cười gật gật đầu, lại cầm chén chuyển hướng qua Phương Khắc: "Phương đại phu, ta cũng kính ngươi một chén, ngươi có thể chịu đựng được tên nhóc tối không đứng đắn này, đúng là không dễ dàng, vất vả cho ngươi rồi!"

Phương Khắc luống cuống tay chân bưng chén trà lên, khô khốc nói: "Hắn quả thực không đứng đắn."

Hoa Nhất Mộng kinh ngạc nhướng mày, hiển nhiên không ngờ phong cách nói chuyện của Phương Khắc là như thế.

Mặt Hoa Nhất Đường đen lại, Lâm Tùy An nín cười.

Miệng mồm độc địa của Phương đại phu quả nhiên mãi mãi không làm ta thất vọng.

"Cũng may, thỉnh thoảng cũng có lúc đáng tin cậy." Phương Khắc cứng rắn nói ra nửa câu tiếp theo.

Hoa Nhất Đường bật quạt ra, giống như đóa hoa cho chút ánh mặt trời liền trở nên rực rỡ.

Hoa Nhất Mộng mỉm cười gật đầu, nhìn xung quanh: "Còn có một vị Cận Nhược Tiểu Lang Quân đâu?"

"À, hắn đi điều tra vụ án..." Lâm Tùy An nói con chưa hết cây, Cận Nhược đã giống như trên trời giáng xuống, cầm lấy chén trà sảng khoái cụng một cái với Hoa Nhất Mộng: "Tam Nương khách sao rồi, Hoa Nhất Đường tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, ta lớn hơn hắn hai tuổi, chăm sóc hắn chỉ là chuyện nhỏ."

Nói xong, uống một hơi cạn sạch, cầm lấy hai cái bánh hấp nhét vào miệng.

Mặt Hoa Nhất Đường lại đen đi. Lâm Tùy An nín cười muốn ná thở.

"Khụ." Hoa Nhất Đường xắn tay áo, đứng lên: "Chứng cứ ngoại phạm của huynh đệ Ngô thị thế nào rồi?"

"Chứng cứ ngoại phàm của Ngô Chính Lễ là thật, đêm xảy ra vụ án hắn quả thực ở kỹ quán của Phương Thập Nhất ở phường Hồng Hương." Cận Nhược nói: "Chỉ là Phương Thập Nhất không phải kỹ quán bình thường, mà là một sòng bạc ngầm, đêm đó, Ngô Chính Lễ và một đám bằng hữu của hắn đánh bạc suốt một đêm, ít nhất có năm sáu chủ sòng có thể làm chứng."

Lâm Tùy An nhướng mày: Nói cách khác Ngô Chính Lễ là một con bạc.

Hoa Nhất Đường hừ một tiếng: "Lên sòng bạc, không nhận cha mẹ, nếu Ngô Chính Lễ thật sự là con bạc thì lời nói của hắn một chữ cũng không thể tin."

Lâm Tùy An: "Ngô Chính Thanh thì sao?"

"Chứng cứ ngoại phàm của Ngô Chính Thanh đều là thư lại phủ nha, ta không dễ điều tra." Cận Nhược lại nhét thêm một cái bánh hấp: "Chỉ có thể nhờ vào Hoa tham quân."

Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Lăng Tư Trực đã đi rồi, chúng ta chỉ cần chờ tin tức là được."

Lâm Tùy An gật gật đầu: "Mộc Hạ, chuẩn bị giúp ta một phần lễ, ta muốn đến phân đàn Tịnh Môn ở Ích Đô."

Mộc Hạ: "Vâng, Lâm nương tử."

"Cận Nhược, chúng ta cùng đi."

"Vâng, thưa sư phụ." Cận Nhược bưng một đĩa bánh hấp đổ vào trong ngực.

Hoa Nhất Đường chợt sốt sắng: "Ta cũng đi."

"Ngươi không thể đi." Phương Khắc giữ chặt Hoa Nhất Đường: "Ta muốn đến phòng thêu của Liên Tiểu Sương để xem thử, ngươi là tham quân tư pháp, ngươi dẫn ta đi."

Hoa Nhất Đường: "Hả?"

"Đi thôi!"

"Phương đại phu, ngươi đừng túm tay áo ta, đồ hôm nay của ta làm từ vải Hoa thời, vừa đắt vừa mỏng vừa giòn, không cẩn thận sẽ rách đó!"

Đoàn người lục đục rời đi, Hoa Nhất Mộng vẫn trong tư thế giơ chén trà rỗng lên, có hơi buồn bã mất mát.

"Y Tháp, Tứ Lang đã trưởng thành rồi."

"Ừ."

"Tứ Lang có rất nhiều bằng hữu."

"Ừ."

" Tứ Lang thoạt nhìn rất vui vẻ."

"Ừ."

"Chỉ có tên Lăng Lục Lang kia không ổn lắm, ánh mắt né tránh, bộ dạng khả nghi, nhất định là trong lòng có quỷ!"

(phát cho chị cái camera hơm qua đi, oan uống anh Sáu quá)

"..."

"Vẫn là đại ca nói đúng, đừng thấy người của tộc Lăng thị mày rậm mắt to giống như người tốt, thực ra trong bụng toàn thứ xấu xa, ôi chao, Tứ Lang nhà ta ngây thơ như vậy, ngàn vạn lần đừng bị đám người xấu Huynh Dương Lăng thị lừa gạt!"

"..."

Trong lòng Y Tháp trong lòng nghẹn trăm ngàn câu chửi bới, bất đắc dĩ Đường Ngữ không qua cửa, nói không nên lời, chỉ có thể vừa bực bội khuấy nước trà vừa nói:

Lăng Lục Lang mày rậm mắt to thật sự là người tốt!

21.7.2023

Lăng Chi Nhan: Hắt xì! Chẳng lẽ là đêm qua gặp ác mộng nên cảm lạnh rồi? 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.