Thân là con cháu dòng chính của Bạch thị Thanh Châu, Bạch Hướng hơn hai mươi năm không có chuyện ắt sẽ không lộ diện, chuyện mất mặt cũng không nhiều, sống rất bình thường.
A gia của hắn là gia chủ bây giờ của Bạch thị Thanh Châu Bạch Phan, mấy năm trước bởi vì và Dương Đô Hoa thị cướp đoạt địa bàn, phải lui thủ về Thanh Châu, ở Quảng Đô hẻo lánh, sống cực kỳ uất ức.
(a gia là phụ thân ạ)
Trăm năm trước, Bạch thị tổ tiên từng có người làm tể tướng, thời kỳ đỉnh cao cũng từng phong quang vô hạn, sau đó thì cũng xuống dốc không phanh, cũng không biết là chỉ số thông minh không đủ hay là vận khí không tốt, trong tộc trong triều làm quan, lớn nhất chỉ làm đến tòng ngũ phẩm.
Đến thế hệ của Bạch Hướng này, dòng chính và con cháu cộng lại năm mươi mấy người, không có một người đọc sách, đấu gà chọc chim thì rất giỏi. Bạch Hướng tuy mang danh hiệu công tử ăn chơi đệ nhất Quảng Đô, nhưng so với các huynh đệ của hắn, coi như cũng có tiến bộ, học tư thục một tháng, hắn chỉ đi bảy ngày, ngây ngô lăn lộn mười năm, lại có thể lăn lộn thành một sĩ tử, hơn nữa hào quang của Bạch thị Thanh Châu, miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn tham gia chế cử.
Ngày đưa hắn đi Đông Đô tham gia chế cử, a gia nắm tay hắn, nước mắt giàn giụa, bạch hướng lớn như vậy chưa từng thấy dáng vẻ a gia như vậy, lập tức cảm động đến nước mắt ào ào.
"A gia, ngươi yên tâm, lần này đi Đông Đô, ta nhất định có thể trúng cử, làm rạng danh Bạch thị ta."
A gia vừa nghe, khóc càng lớn hơn: "Ôi ôi! Ngươi có đức hạnh gì sao ta không biết được, nếu ngươi có thể dựa vào chân tài thực học thi, thì đó mới là gặp quỷ."
"..."
"Ta đã sớm tìm hiểu rõ ràng rồi, lần chế cử này, Dương Đô Hoa thị Hoa Tứ Lang cũng muốn đi, tiểu tử kia vô học vô nghề, chưa từng đến tư thục học ngày nào, còn không nghiêm túc hơn cả ngươi."
"..."
"Các Thế gia đều đồn, nói mục đích chế cử lần này chính là vì chọn cung phi cho Thánh thượng. Cho nên, mới chọn Hoa Tứ Lang có dáng vẻ đẹp nhất."
Bạch Hướng khiếp sợ: "Thì ra trong lòng a gia dụng mạo ta lại đẹp như vậy..."
"Đẹp cái quỷ!" A gia tát một cái lên đầu Bạch Hướng: "Ta là muốn ngươi tìm cớ đánh Hoa Nhất Đường một trận, tốt nhất làm cho hắn bị phá tướng, như vậy, ý định muốn làm hoàng thân quốc thích của Hoa Nhất Hoàn sẽ thất bại, ha ha ha ha..."
"..."
Bạch Hướng thừa nhận, từ sau khi bại bởi Hoa Nhất Hoàn, tính cách của A gia đích xác trở nên hơi cố chấp... hay còn gọi là đầu óc nhúng nước.
Quả nhiên, sau đó một loạt sự thật chứng minh, cái gọi là lời đồn chọn phi hoàn toàn là hư ảo.
Sau khi biết được tin Tô Ý Uẩn bởi vì thất nghi ở Ứng Thiên Lâu mà bị cách trừ công danh, Bạch Hướng đầu tiên là cảm thấy may mắn, may mà đầu óc hắn không tốt, không giỏi đọc sách, may mà dáng vẻ hắn không đẹp, không có vốn liếng đi mê hoặc Thánh thượng.
Có một câu nói của ngươi xưa rất hay "Nam vô tài chính là đức", hắn vẫn nên thành thành thật thật về nhà chọc chim đùa chó, làm một tên ăn chơi an phận thủ thường thì hơn.
Dù sao bây giờ tên ăn chơi trác táng đệ nhất Dương Đô Hoa Tứ Lang đã thành tiến sĩ, về sau danh hiệu đệ nhất ăn chơi Nhà Đường chỉ có thể là hắn.
Bạch Hướng bắt tay vào hành trình trở về quê hương, dọc đường du sơn ngoạn thủy cực kỳ thoải mái.
Nhắm thấy sắp đến lãnh thổ Thanh Châu, sắc trời chập tối, vốn định đến khách sạn ngủ một đêm, nhưng lại gặp một tiều phu, nói khách trạm phía bắc có một suối nước nóng, vị trí bí mật, phong cảnh cực đẹp, còn nói các nữ nhân trẻ tuổi trong thôn gần đó thường xuyên đi đến đó nghịch nước vào ban.
Cũng không biết tại sao, Bạch Hướng lại bị thuyết phục, rời đường chính, đi đường núi, khoan thai đi năm dặm, suối nước nóng không nhìn thấy, cô nương cũng không nhìn thấy, lại gặp tiều phu kia, dẫn theo một đám thổ phỉ hung thần ác sát giết tới.
Sáu tên hộ vệ đi theo là do Bạch Hướng thuê ở Đông Đô, hoàn toàn không phải là đối thủ của thổ phỉ, bỏ hắn lại chạy mất dép, Bạch Hướng nhảy xuống xe chạy trối chết, hoảng hốt không biết đường ngã u đầu, rồi hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại, thân đang ở vùng hoang dã, xe ngựa không còn, ngựa cũng không còn, trên người không một xu dính túi, quần áo rách nát treo trên người, trán bên trái u một cục lớn, nhìn giống như một cái sừng.
Bạch Hướng hắn đời này chưa bao giờ thảm hại như vậy, ngồi bệt xuống mặt đất gào khóc, khóc từ khi trời tối đến hừng đông, ước chừng là tiếng khóc của hắn quá mức thê lương, bầy sói hoang dã cũng không đành lòng tới gần, đúng là một đêm bình an vô sự.
Khóc hai canh giờ, Bạch Hướng đã miệng khô lưỡi khô, xoa xoa mí mắt sưng phù, bò dậy, căn cứ vào mặt trời mọc xem phương hướng, tìm một cành cây chống, đi về phía nam. Hắn không có bản đồ, cũng không biết đường, nhưng biết Quảng Đô đều nằm ở phía nam nhà Đường, cho nên, chỉ cần đi về phía nam, nhất định có thể tìm được đường về nhà.
Với niềm tin vững chắc này, Bạch Hướng kiên định bước đi, cành cây chống bị gãy, hắn kiên trì, chân nổi bong bóng, anh kiên trì, mụn nước bị vỡ, máu chảy ra, hắn vẫn còn kiên trì, bụng đói reo vang, hăn kiên trì... kiên trì không nổi!
Người khác đều nói người mập chịu đói giỏi, nhưng hắn vừa đói đã choáng váng, trước mắt tối sầm nằm trên mặt đất, cái bụng mềm mại vùi ở trong cỏ dại, giống như một quả bóng da bị xì.
A gia, con xin lỗi.
Con làm người thất vọng rồi.
Hoa gia Tứ Lang cao hơn con, chân dài hơn con, con đánh không lại, còn bị hắn đá một cước.
Bên cạnh Hoa Tứ Lang còn có một tiểu nương tử biết võ công, gặp thần giết thần gặp phật giết Phật, có thể so với ác quỷ địa ngục...
Đang nghĩ mông lung thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lúc hoảng hốt, hắn dường như nghe được giọng nói của ai đó.
"Sư phụ, không thể không nói vận khí này của chúng ta thật sự rất tuyệt, đi nhặt củi lại nhặt được người."
"Ừm... Người này nhìn thật mập."
"Con cảm thấy chịu lửa tốt hơn củi đó."
"Đồ nhi nói rất có lý."
Bạch Hướng đột nhiên mở mắt, hắn cách mặt đất càng ngày càng xa... có người nắm lấy đai lưng của hắn từ sau lưng. siết đến mức bụng hắn nhỏ đi một vòng... hắn bay, không đúng, hắn giống như một miếng thịt khô bị người ta xách lên.
Bạch Hướng nhìn thấy một khuôn mặt, là khuôn mặt của Lâm Tùy An đáng sợ kia, cười giống như một con chồn trộm được gà: "Ôi chao, nhìn hơi quen mắt nè, ta nhớ hình như tên là... bánh trắng? Gạo trắng? Bắp cải?"
(bạch tượng đọc cùng âm với bạch hướng ợ, bạch tượng dịch là voi trắng)
Lượng thức ăn này, ắt có thể ngang hàng với Hoa Nhất Đường!
Lâm Tùy An dựa vào bàn, chân phải khoanh chân, chân trái quỳ gối, khuỷu tay đặt lên đầu gối, cầm một khối xương dê vỡ nện đi. Xương dê vụn còn có một đĩa, đều đập thành kích thước bụng ngón tay, xương Mộc Hạ chọn đều là vị trí có tủy xương, dùng lửa nhỏ nướng đến cháy vàng, rắc muối ớt, tỏa ra mùi thơm phưng phức.
Bạch Hướng nhặt lại ăn đến miệng đầy dầu mỡ, hận không thể vùi cả khuôn mặt đều vào trong nồi cháo thịt, Cận Nhược hùng hổ đoạt thức ăn, cướp về một đĩa thịt dê, không cam lòng yếu thế ăn thi.
Phương Khắc đã ăn no, cùng với Y Tháp làm tổ ở một bên ngủ gật. Xe ngựa từ Hoa trạch mang ra dừng ở cách đó hai mươi bước, ngựa kéo xe nhàn nhã nhai lá cỏ, ba chiếc xe, một xe chở người, hai chiếc xe khác đều là đồ dùng do Mộc Hạ chuẩn bị, Lâm Tùy An cảm thấy có thể so với túi thần kỳ của Doraemon, cái gì cũng có thể móc ra được.
Ví dụ như mái che trên đỉnh đầu, ba lớp lụa xếp chồng lên nhau, không chỉ có thể chống nắng, mà còn có thể tạo ra vẻ đẹp mơ mộng mông lung; Thảm lông lạc đà hoa lựu Ba Tư trải trên mặt đất, nồi bạc hai tai nấu cháo thịt, giá gỗ nướng thịt dê, đủ loại gia vị, thậm chí còn có bàn chải lớn nhỏ năm sáu cái.
Hoa Nhất Đường khoanh hai đầu gối, vạt áo hoa lệ giống như cánh hoa trải phẳng trên thảm, nghiêng người, quạt nhỏ chống lên thái dương, mặt nhăn nhó hỏi Mộc Hạ: "Bạch Hướng ăn bao nhiêu rồi?"
Mộc Hạ đưa lên nước trà giải ngấy: "Ít nhất là năm trăm văn."
Mặt Hoa Nhất Đường càng nhăn lại: "Bạch Hướng, được rồi đó, ngươi có muốn ăn chực thì cũng không phải ăn chực bằng cách đó, ngươi ăn như thế không sợ bội thực chết à?"
"Hoa Tứ Lang ngươi cũng keo kiệt qua, ăn mấy miếng thịt của ngươi thôi mà làm gì căng?" Bạch Hướng giật lấy miếng thịt dê chấm nước trong đĩa: "Chờ ngươi đến Quảng Đô, ta mời ngươi ăn yến tiệc nước bảy ngày."
"Không cần. Dương Đô Hoa thị và Thanh Châu Bạch thị không có giao tình gì." Hoa Nhất Đường trợn trắng mắt: " Ăn lẹ."
Bạch Hướng lại múc một chén cháo thịt, múc xong một chén cháo thịt, vội đưa lên miệng húp: "Hoa Tứ Lang, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, con đường này không an toàn, xe ngựa của ngươi lại rêu rao như vậy, nhất định sẽ gây ra tai họa."
"Hoa mỗ đâu có muốn đi ôn tuyền gì đó, cũng không muốn xem tiểu nương tử nghịch nước, sao có thể gặp được sơn phỉ được chứ?" Hoa Nhất Đường cười nói.
Bạch Hướng nghiến răng nghiến lợi: "Miệng ngươi thiếu đánh như vậy, nhất định sẽ bị báo ứng!"
Đang nói, Cận Nhược đột nhiên buông cái đĩa trong tay xuống, nằm sấp trên mặt đất, lỗ tai dán lên mặt đất lắng nghe, rồi lại trừng mắt nhìn Bạch Hướng, miệng chậc một tiếng.
Bạch Hướng bị trừng đến kinh hồn bạt vía: "Sao, sao vậy?"
Lâm Tùy An mỉm cười: "Đồ đệ tốt, đầu người đưa tới cửa hả."
Cận Nhược lão đại mất hứng, lau dầu trên tay, nhấc hoành đao bên cạnh lên, buông lỏng bả vai, nhướng cổ, kéo một đường đao.
Hoành đao trên tay Cận Nhược, là do mấy vị trưởng lão Tịnh Môn trước khi rời khỏi Đông Đô đến chỗ thợ rèn kỳ cựu Đông Đô Hồng Chùy đặt riêng, dùng tinh thiết mà Hoa thị đặc biệt cung cấp để chế tạo, tạo hình giống với Thiên Tịnh, dài hai thước, rộng bằng ba ngón tay, chuôi đao quấn vải, vỏ đao màu bạc, lưỡi đao sắc bén, chỉ nhìn bề ngoài, thì còn đẹp hơn Thiên Tịnh, nhưng trọng lượng thì chỉ bằng một phần năm Thiên Tịnh.
Lâm Tùy An vì thế mà đặt cho nó một cái tên rất khí thế, gọi là "Nhược Tịnh", vốn có ý là "Thiên Tịnh của Cận Nhược", không ngờ Cận Nhược lại hiểu thành "Hình như Thiên Tịnh, thần như Thiên Tịnh", cảm động vô cùng.
Lâm Tùy An không thể không cảm khái, nếu luận về văn học, đồ đệ này còn mạnh hơn cô gấp trăm lần.
Huấn luyện hơn một tháng, sức mạnh, tốc độ của Cận Nhược đều tăng lên rất nhiều, nhưng so với Lâm Tùy An có thần lực trời sinh thì vẫn kém hơn rất nhiều, đây là thiên phú, tạm thời còn không có cách nào bù đắp, cho nên Lâm Tùy An điều chỉnh phương án giảng dạy, tính toán bắt đầu từ đao thức Thập Tịnh Tập, có lẽ có thể có đột phá.
Chỉ có một vấn đề phát sinh.
Tàn bản Thập Tịnh Tập mà Lâm Tùy An nắm giữ, thực sự cực kỳ trừu tượng, hai thầy trò cộng thêm Thất Tinh nghiên cứu muốn vỡ đầu, vẫn không thể hiểu được, thứ Lâm Tùy An học được, chủ yếu vẫn là dựa vào trí nhớ cơ bắp và phản xạ của thân thể này, lúc chiến đấu ước chừng có thể cảm nhận được chiêu thức gì, nhưng để hình dung chiêu thức cụ thể trông như thế nào, cước pháp đi như thế nào, đao thế xoay ra sao, thủ pháp biến thế nào, thì cô hoàn toàn không hiểu.
Một câu tóm tắt, thực chiến vô địch, lý luận gà mờ, chỉ có thể đánh, không biết dạy.
Rối rắm mấy ngày, Lâm Tùy An quyết định nhanh chóng điều chỉnh đại cương giảng dạy, để Cận Nhược cũng bắt đầu từ thực chiến, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt gì, đánh trước rồi nói sau.
Cận Nhược từng có ý kiến với việc này, lúc ấy, Lâm Tùy An chắp tay sau lưng, nhìn lên mặt trăng, thâm sâu nói:
"Lúc thực chiến, tình thế thiên biến vạn hóa, phải làm được trong lòng không có chiêu, dưới tay xuất chiêu, thì mới có thể đạt tới cảnh giới vô chiêu thắng hữu chiêu."
Lập tức lừa gạt Cận Nhược đến năm vóc sát đất.... mới lạ á.
"Sư phụ, cách của người nói có được thật không thế?" Cận Nhược liếc mắt nhìn Lâm Tùy An hỏi.
Lâm Tùy An đập xương dê: "Có được hay không thì thử xem mới biết?"
Bạch Hướng hoảng sợ: "Ngươi, các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"
Hoa Nhất Đường thở dài: "Bạch Hướng à, ngươi thật đúng là miệng... quạ..."
Lời còn chưa dứt, đã vang lên một loạt tiếng kêu to, hơn mười người phanh ngực lộ bụng. Tên cướp dũng mãnh lao ra khỏi rừng cây, vẫy đao, ra hiệu cho mọi người vây quanh, tên cướp cầm đầu có khuôn mặt như gấu, lồ ng ngực rối nùi thành một đoàn, giống như mặc một cái váy dày hở vai, còn rất giữ ấm, ánh mắt xoay quanh trên người mặc đồ hoa mỹ nhất là Hoa Nhất Đường, cười to nói: "Các huynh đệ, hôm nay chúng ta thật may mắn, lại là một con dê béo!"
Bạch Hướng thiếu chút nữa không té xỉu, giọng nói này hắn quá quen thuộc, chính là một đám thổ phỉ cướp đồ của hắn, giờ lại để cho hắn gặp phải, vội vàng liên tục bò lùi ra phía sau Hoa Nhất Đường, nắm chặt lấy tay áo Hoa Nhất Đường khẽ nói: "Hoa Tứ Lang, chúng ta tốt xấu gì cũng là công tử ăn chơi trác táng, không nể mặt tăng cũng ngó mặt Phật, ngươi nhất định phải che chở cho ta."
Hoa Tứ Lang không thể tưởng tượng nổi: "Hoa mỗ đúng là không biết bây giờ trong giới ăn chơi cũng có Phật đấy?"
"Tóm lại, tóm lại, hôm nay ta sẽ dựa vào ngươi... ôi chao nương ơi"
Giọng Bạch Hướng hét lên, theo một tiếng hét này, tên nhóc tên Cận Nhược kia vung đao ra khỏi vỏ, lao ra như gió, đao trong tay lóe ra ánh sáng trắng chói mắt chém vào đám sơn phỉ, tốc độ rất nhanh, đao phong cực kỳ tráng lệ, Bạch Hướng chưa từng học võ, không biết hắn dùng chiêu thức gì, chỉ cảm thấy đao pháp này thần kỳ như đầu bếp cắt thịt cắt rau, một đao chém tới, máu thịt tung bay, một đao bổ tới xương trắng ra, ba đao năm đao chém liên hồi, máu tung tóe đầy trời, máu chảy ướt đẫm cỏ.
Lâm Tùy An bên này liên tục gật đầu: "Không sai, đây chính là chỗ tuyệt diệu của đao thức đầu tiên "đao búa đoạn trường" của Thập Tịnh Tập, một chiêu đoạt mạng, một chiêu đoạt hồn. Mặc kệ những thứ khác, chỉ cần khiến cho các kẻ định đánh đến, muốn tránh không thể tránh, muốn trốn không thể trốn, tất nhiên có thể đứng ở thế bất bại."
Cận Nhược càng chém càng hưng phấn: "Sư phụ, cách này thật đúng là được nè!"
"Tất nhiên là được rồi, trải qua huấn luyện sức mạnh kiểu địa ngục, bây giờ sức lực của Cận Nhược có thể một mình chống lại ba người, cộng thêm "Nhược Tịnh" cũng là đao bén hiếm có, chém mấy tên thổ phỉ này tất nhiên là dư dả. Lâm Tùy An thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói: "Đồ nhi cơ trí, vi sư rất thưởng thức."
Cận Nhược được khen thưởng, thì như hổ mọc thêm cánh, trái một đao, phải một đao, trên một đao, dưới một đao, miệng không ngừng kêu lên, càng đánh càng dũng mãnh.
Bạch Hướng ở phía sau Hoa Nhất Đường sợ tới mức co rụt lại, Hoa Nhất Đường dùng quạt đưa lên miệng hét to: "Đừng chém chết, nếu không để Phương huynh tỉnh lại sẽ đem đi mổ hết, như thế đến tháng sau chúng ta cũng chưa đến được Thanh Châu đâu."
Phương Khắc đang ngủ gật nhắm mắt hừ một tiếng.
Cận Nhược: "Sư phụ từng nói, chết không bằng sống, có thể để lại mạng người dưới đao mới là cao thủ trong cao thủ!"
Lâm Tùy An: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Bạch Hướng run rẩy đến không thành hình người, mắt thấy đám sơn phỉ gào khóc chạy tán loạn, Cận Nhược vội đuổi theo, ánh đao hiện lên, sơn phỉ nằm rầm rầm trên mặt đất, chỉ còn lại một tên cướp sợ tới mức sắc mặt xanh mét, tròng mắt đảo qua, chém về hướng Hoa Nhất Đường. Bạch Hướng kêu thảm một tiếng, rồi nhắm mắt lại.
Gió thổi lên, Bạch Hướng ngửi thấy mùi trái cây trên người Hoa Nhất Đường, còn có, mùi xương dê nướng.
Bạch Hướng mở mắt ra, từ phía sau Hoa Nhất Đường nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Lâm Tùy An, dây buộc tóc trên đầu cô nhẹ nhàng phiêu đãng theo hương trái cây, tay trái chống thắt lưng, tay phải cầm một khúc xương đùi dê, tên thổ phỉ nghiêng ngả ở ngoài mười bước, miệng sùi bọt mép, tất nhiên là ngất xỉu, trên đầu u một cục lớn, giống như một cái sừng.
Bạch Hướng không khỏi sờ sờ cục u "sừng" trên đầu mình.
"Đánh xong, kết thúc công việc." Lâm Tùy An xoay người lại, đưa tay cười nói: "Đi thôi, đã đến lúc xuất phát rồi."
Ánh mặt trời từ sau lưng cô tỏa xuống, nhuộm lên nụ cười kia một tầng ánh sáng mờ ảo xán lạn, Bạch Hướng nhìn đến hoa mắt, bất tri bất giác vươn tay ra, ai ngờ vào lúc này, Hoa Nhất Đường đột nhiên vọt ra phía sau hắn, rồi cho một khuỷu tay trên rốn hắn, Bạch Hướng đau đến trước mắt hiện sao vàng, nằm bệt trên mặt đất.
Hoa Nhất Đường níu tay Lâm Tùy An đứng lên, vẫy ống tay áo rộng nghênh ngang rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]