Chương trước
Chương sau
Phường Hồng Tiếu, mặc dù gọi là "phường" nhưng thật ra chỉ thiên về một phần phường của "vùng đất đông khúc" của phố nam, cái gọi là "Đông Khúc", có thể hiểu là "khu Đông", diện tích chỉ bằng một phần sáu chợ Nam, nội khúc ngăn cách với chợ Nam, ban ngày khi chợ Nam mở cửa, cửa nội khúc mở ra, có thể thông suốt không trở ngại, sau khi vào đêm, chợ Nam đóng cửa, cửa nội khúc đóng lại, phường Hồng Tiếu lập tức trở thành một phường độc lập, đèn lồng khắp phố sáng như ban ngày, chiếu sáng cả đường phố rạng rỡ. Nhưng trên đường ít người qua lại, bởi vì phàm là khách đến nơi này, mục đích đều không phải là đi dạo trên đường, mà là kỹ phường nổi tiếng trong phường Hồng Tiếu.

Ba mươi sáu kỹ phường nổi tiếng nhất Đông Đô đều nằm ở đây, đưa mắt nhìn lại, lại không có cảnh tượng "hồng tụ chiêu khắp thành" như Lâm Tùy An cực kỳ chờ mong, những kỹ phường này đều là đại trạch viện, mái hiên đen trụ đen, tường ngoài đều làm bằng đất nung khiêm tốn kiên cố, trên cửa treo các tấm biển như "Hách lục gia", "Cổ thất gia", "Trương tam gia", "Thủy ngũ gia".

Phàn bát gia là nhân tài kiệt xuất trong những nhà này, đương gia danh kỹ Phàn Bát Nương tuy rằng đã hơn hai mươi tuổi, nhưng phong tư khuynh thành, tài hoa cái thế, rất được văn nhân mặc khách, con cháu thế gia yêu thích. "Hồng tụ thiêm hương lưu thủy yến" của Phàn bát gia lại càng là một trong những hoạt động đứng đầu của Đông Đô, có thể ăn từ hoàng hôn ngày đầu tiên đến hoàng hôn ngày hôm sau, ước chừng mười hai canh giờ, một trăm lẻ tám món chính và bảy mươi hai món ăn phụ tuyệt đối không trùng lặp, cách một canh giờ còn có Phàn bát gia kỹ nhân dẫn đội dâng những phong cách biểu diễn đa dạng, có thể nói là một bữa tiệc đầy đủ "sắc hương hình ý".

Từ cửa nội phường vào Đông Khúc, một đường đi về phía đông đến cuối đường phố là Phàn Bát gia, Vạn Lâm mang theo nhân mã Kinh Triệu Phủ đi phía trước mở đường, đám người Lâm Tùy An tiếp tục ngồi xe ngựa của Lăng Chi Nhan đi theo sát đằng sau, theo tốc độ của họ thì ước chừng còn cần một khắc đồng hồ nữa là có thể đến đích.

Xe ngựa lắc lư đến mức buồn ngủ, đầu đụng vào vách xe cộp cộp, Cận Nhược cầm đĩa ăn mấy miếng điểm tâm cuối cùng, sắc mặt hơi ai oán, ước chừng là vì đói bụng.

Hoa Nhất Đường nhấc rèm cửa sổ lên, ánh đèn trên đường lướt qua gương mặt tuấn tú xinh đẹp của hắn lấp lánh như sao.

Lăng Chi Nhan: "Tứ Lang chẳng lẽ muốn xuống xe đi dạo ư?"

Hoa Nhất Đường: "Phường Hồng Tiếu này và phường Vĩnh Thái tuy rằng chỉ cách một con đường phường, nhưng thực tế thì xa hơn ta nghĩ."

"Đông Đô không thể so với Dương Đô được, không có ai to gan lớn mật làm bậy dám đục cửa trên vách tường phường, từ Vĩnh Thái phường tới đây, phải đi vòng qua hai cửa phường và một cánh cửa nội khúc, tất nhiên sẽ mất thời gian."

Hoa Nhất Đường dài "à" một tiếng, buông rèm xe xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này đã gần ba khắc, Lâm Tùy An cũng hơi buồn ngủ, ngáp một cái, quyết định tìm một đề tài để tỉnh táo trước: "Một bữa hồng tụ thiêm hương lưu thủy yến phải tốn bao nhiêu tiền?"

Lăng Chi Nhan: "Nghe nói là một trăm năm mươi vàng."

Lâm Tùy An lập tức tỉnh táo, mở lớn mắt.

Hoa Nhất Đường nhắm mắt hừ hừ hai tiếng, giống như có hơi khinh thường.

Lâm Tùy An: "Lăng Tư Trực sao lại hiểu rõ giá cả như thế, chẳng lẽ ngươi từng tới rồi?"

Lăng Chi Nhan còn chưa trả lời, Hoa Nhất Đường trả lời trước: "Dựa vào hắn? E rằng có muốn cũng chẳng có tiền."

Lăng Chi Nhan phá lệ không phản bác, thành khẩn nói: "Gia sản Lăng thị còn lâu mới bằng được Hoa thị, tất nhiên là không dám lãng phí xa hoa."

Lâm Tùy An: "Còn Tô thị so với Lăng thị thì sao?"

Lăng Chi Nhan lập tức hiểu ý của Lâm Tùy An, đang muốn trả lời, lại bị Hoa Nhất Đường đoạt lời: "Lăng thị dù có nghèo hơn nữa thì cũng hơn Tô thị gấp trăm lần!"

Lăng Chi Nhan khẽ giật mình, rũ mắt mỉm cười.

"Tùy Châu Tô thị lăn lộn cũng sắp thành ăn mày luôn rồi, lại còn dám mạo xưng là hảo hán." Hoa Nhất Đường mở mắt ra, lạnh lẽo cười nói: "Nếu nói trong chuyện này không có điều khuất tất, thì ta tuyệt đối không tin. Tô Ý Uẩn mời những ai?"

Câu cuối cùng là hỏi Cận Nhược.

Cận Nhược ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng trong xe, vỗ vỗ vụn bánh trên miệng: "Nghe nói đều là thư sinh thế gia tài danh lan xa, còn có vài quý nhân hơi thần bí."

Đột nhiên, ngựa ngoài xe hí dài, bánh xe phanh gấp, Minh Phong nhấc rèm xe lên kêu to: "Lăng công, không hay rồi! Vạn Công và hộ viện của Phàn bát gia đánh nhau!"

Lăng Chi Nhan kinh hãi thất sắc, tung người nhảy xuống xe ngựa, dẫn Minh Thứ Mình Phong vội đi tới.

Sự mệt mỏi của Lâm Tùy An hoàn toàn bay biến, thần thái xán láng đi theo sau, Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt nhỏ, tốc độ chân dài luân phiên có thể sánh bước cùng Lâm Tùy An, Cận Nhược kéo Phương Khắc dậy chạy nhanh như chớp, đều là một biểu cảm "hóng hớt không ngại chuyện lớn".

Lâm Tùy An: "Một kỹ quán lại dám đối nghịch với Kinh Triệu Phủ?"

Hoa Nhất Đường: "Phàn bát gia tất nhiên không dám, nhất định là chó cậy mặt chủ."

Qua thời gian hai câu nói, mọi người đã đến trước cửa chính của Phàn bát gia, Lâm Tùy An nhìn lại, được lắm, Phàn bát gia này quả nhiên danh bất hư truyền, khí thế này, có thể bắt kịp biệt viện của Hoa thị rồi, nhất là hộ viện giữ cửa, mỗi người đều eo lưng to tròn, mặc áo ngắn màu nâu, thắt lưng đeo thiết côn, đầu đeo băng trán màu đen, diện mạo càng giống như được lựa chọn một cách cố ý, mặt mày đầy thịt, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt lành, nhìn qua cũng phải bốn năm mươi người.

So ra thì Vạn Lâm chỉ là một tham quân Kinh Triệu Phủ, nhân mã  mang theo vốn đã không nhiều lắm, đại đa số còn ở lại phường Vĩnh Thái và khách xá Thu Uyển, lại nghĩ chỉ là đến nhà Phàn bát gia điều tra đơn giản thôi cho nên chỉ mang theo mười nha lại, so sánh khí thế hai bên thì triệt để nằm ở thế hạ phong.

Vạn Lâm tay cầm chuôi đao, mày nhíu mắt trợn: "Kinh Triệu Phủ điều tra án, người không liên quan nhanh tránh ra!"

Thủ lĩnh hộ viện là một hán tử tráng kiện, bên hông cắm hai thanh đao, âm thanh vang như chuông hồng: "Hôm nay Phàn bát gia chiêu đãi toàn là quý nhân, đừng nói chỉ một tham quân nho nhỏ của Kinh Triệu Phủ như ngươi, cho dù là phủ chủ Kinh Triệu Phủ các ngươi tự mình tới thì cũng không thể tự tiện xông vào!"

Vạn Lâm giận dữ, rút đao định xông lên thì Lăng Chi Nhan vội vàng giữ chặt Vạn Lâm, đưa một tấm kim bài ra: "Đại Lý Tự đến điều tra án, xin vào thông báo."

Ánh mắt thủ lĩnh hộ viện dừng lại trên kim bài của Lăng Chi Nhan, ôm quyền, xoay người tiến vào viện, hắn vừa đi, những hộ viện áo đen kia lập tức đồng loạt vây kín cửa chính, giống như một hàng rào sắt.

Vạn Lâm: "Xí, Tô thị cũng thật lớn lối."

Lăng Chi Nhan nhíu mày không nói gì.

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt bước lên, thấp giọng nói: "Chỉ là một Tô thị Tùy Châu tất nhiên không dám kiêu ngạo như thế, sợ là quý nhân bên trong không tầm thường."

Vạn Lâm: "Có thể là quý nhân gì?"

Hoa Nhất Đường khẽ cắn răng không trả lời, nhưng nhìn biểu cảm kia, có vẻ như là hơi nóng lòng muốn thử.

Cận Nhược híp mắt nhìn đám hộ viện áo đen, nhỏ giọng nói thầm: "Cây gậy trong tay họ có thứ gì đó kỳ lạ?"

Lâm Tùy An: "Là sao?"

"Vị trí cầm tay hình như có dấu hiệu gì đó, xa quá, nhìn không rõ."

Lâm Tùy Bình bình tĩnh, mũi chân nhấc lên một tảng đá đá ra, tảng đá bay vèo một cái trong bóng đêm, dùng chiêu "Đợi Trảm Nhược Súc" khéo léo chọn gân tay, góc độ xảo quyệt, lặng yên không một tiếng động đánh trúng khuỷu tay của một gã hộ viện, hộ viện kia thất kinh hét lên một tiếng, gậy sắt trong tay chợt rơi xuống lăn ra thật xa, vừa khéo rơi đến bên chân Hoa Nhất Đường.

Chúng hộ viện kinh hãi, vây quanh một vòng, cảnh giác nhìn xung quanh, đáng tiếc không thể phát hiện ra điều. Hoa Nhất Đường nhặt thanh sắt lên, nhưng thấy phía trên sơn một lớp sơn đen, khắc hoa văn màu vàng, hình dạng giống như một cây lông vũ.

Thần sắc Lăng Chi Nhan khẽ biến: "Kim Vũ Vệ?!"

Hoa Nhất Đường: "Thì ra quý nhân là Khương thị Thái Nguyên."

Vạn Lâm: "Ồ!"

Lâm Tùy An thấp giọng hỏi Cận Nhược: "Khương thị Thái Nguyên là gì?"

Cận Nhược kinh hãi: "Ngươi và họ Hoa kia lăn lộn với nhau lâu vậy rồi mà còn không biết ngũ tính thất tông sao?"

Lâm Tùy An đánh một cái vào sau gáy Của Nhược: "Mau nói."

Cận Nhược ấm ức xoa đầu: "Trong ngũ tính thất tông, ngoại trừ Dương Đô Hoa thị, Huỳnh Dương Lăng thị, Tùy Châu Tô thị, còn có Lũng Tây Bạch thị, Thanh Châu Bạch thị, Thái Nguyên Khương thị, Càn Châu Khương thị, hai họ bốn tông này đều là thế gia cao tộc của nước Đường kéo dài mấy trăm năm, so với bốn nhà này, Hoa, Lăng, Tô ba nhà chỉ có thể xem như hậu bối. Nhất là Khương thị Thái Nguyên, từng xuất hiện ba đời hoàng hậu, nói một câu không khoa trương, có thể nói là thế gia ngàn năm vung tay làm mưa làm gió."

Lâm Tùy An: Ôi!

Cận Nhược lại gần cô mấy bước: "Kim Vũ Vệ ở dưới trướng Khương thị Thái Nguyên, chiến lực kinh người, nghe nói bản tông mấy năm gần đây còn xuất hiện một vị cao thủ giang hồ xếp hạng thứ năm, tên là Khương Đông Dịch, được xưng là mãnh hổ quận Thái Nguyên... Mắt ngươi bị chuột rút à?"

Lâm Tùy bày tỏ: "Ha ha."

Cô dự cảm chẳng sai chút nào, hào quang nhân vật chính trên đỉnh đầu Hoa Nhất Đường đã cắm đầy flag rồi.

"Không bao lâu sau, thủ lĩnh hộ viện trở về, hung hăng quát đám hộ viện trở về vị trí, ôm quyền nói: "Quý nhân bên trong nói, nếu là hỏi về vụ án của phường Vĩnh Thái thì không cần, vụ án này không liên quan gì đến quý nhân."

Lời này vừa nói ra, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường không khỏi liếc nhau, bốn mắt tỏa sáng.

Hoa Nhất Đường: Cái này gọi là nơi này không có ba trăm lượng bạc mà.

(ý là lạy ông tôi ở bụi này, anh Hoa đọc nhiều sách chơi thành ngữ quá em mệt)

Lâm Tùy An: Đến rồi, không vào xem thì tiếc lắm.

Lăng Chi liếc mắt nhìn biểu cảm của hai người, khẽ ho một tiếng.

Biểu cảm của Vạn Lâm có hơi khó xử, nhích người Lăng Chi Nhan một cái.

"Đã như thế thì Vạn tham quân không cần điều tra nữa." Lăng Chi nhan nói.

Tròng mắt Vạn Lâm thiếu chút nữa rớt ra.

Lăng Chi Nhan chỉnh lại y bào: "Huỳnh Dương Lăng thị Lăng Chi Nhan, xin gặp Tô ý uẩn Tùy Châu Tô thị, phiền xin thông báo."

Thủ lĩnh hộ viện khẽ giật mình một: "Ngươi là Lăng Chi Nhan của Lăng thị?"

"Dương Đô Hoa Thị Hoa Nhất Đường." Hoa Nhất Đường ôm quyền cười nói: "Tố Văn Tùy Châu Tô thị môn phong cao khiết, mộ danh mà đến."

Ngươi là Hoa gia Tứ Lang?! Quản lý biểu hiện của mục tiêu hơi sụp đổ.

Hoa Nhất Đường cười đến rạng rỡ.

"Hai vị sau này là...!" Người đứng đầu một lần nữa bước vào cổng.

"Vạn đại ca, ngươi cứ rút lui đi, ta và Tứ Lang đi vào dò xét." Lăng Chi Nhan dặn dò Vạn Lâm.

Vẻ mặt Vạn Lâm lo lắng: "Nếu không thì đến nơi khác điều tra manh mối đo, nếu thật sự có người của Khương thị Thái Nguyên, trong này chẳng phải là đầm rồng hang hổ sao?"

Lăng Chi Nhan mỉm cười: "Không sao."

"Có ta đi với hắn, yên tâm." Hoa Nhất Đường nói.

Vạn Lâm lo lắng rời đi.

Cuộc đối thoại của ba người này khiến Lâm Tùy An liên tục suy nghĩ: Chẳng lẽ Lăng thị có thù với Khương thị Thái Nguyên?

Thái độ của thủ lĩnh hộ viện lúc này quả nhiên tốt hơn không ít: "Mời Lăng gia Lục Lang, Hoa thị Tứ Lang vào yến hội."

Lăng Chi Nhan cất bước vào trong, Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An đang muốn bước vào, thì thủ lĩnh hộ viện lại ngăn Lâm Tùy An lại: "Vị tiểu nương tử này là ai?"

"Ta..." Lâm Tùy An vừa cất tiếng Hoa Nhất Đường đột nhiên duỗi cánh tay dài ôm Lâm Tùy An vào trong ngực, chân tóc Lâm Tùy An dựng thẳng lên, thiếu chút nữa theo phản xạ có điều kiện ném Hoa Nhất Đường ra ngoài, may mà cố gắng nhịn xuống, chỉ thấy ánh mắt Hoa Nhất Đường tràn đầy tính ý nhìn cô nói: "Nàng là hồng nhan tri kỷ của ta, như hình với bóng, sinh tử không rời, ta tất nhiên là không đành lòng để nàng một mình ở lại bên ngoài, nếu có va chạm xước xát gì thì ta đau lòng chết mất."

Mí mắt Lâm Tùy An giật giật, đưa tay nhéo một cái sau lưng Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường không hổ là ăn chơi trác táng đệ nhất Dương Đô, biểu cảm quản lý cực kỳ đỉnh cao, rõ ràng đau đến mức chảy nướ.c mắt nhưng vẫn có thể duy trì nụ cười thâm tình chân thành, chớ nói chứ ánh mắt trong suốt như vậy, rất có mấy phần hương vị "thà chết chứ không muốn chia xa".

Thủ lĩnh hộ viện nghẹn họng, nhìn về phía Cận Nhược và Phương Khắc: "Vậy hai vị này là..."

Cận Nhược Viêu nhào tới ôm lấy cánh tay Hoa Nhất Đường, ném ánh mắt quyến rũ về phía Hoa Nhất Đường: "Ta là lam nhan tri kỷ của Tứ Lang đó!"

(Bé nhược vì sự nghiệp hóng hớt mà đến cả tiết tháo cũng không cần nữa luôn)

Phương Khắc túm lấy đai lưng của Hoa Nhất Đường, dùng biểu cảm đờ đẫn nhất nói những lời tình cảm đáng sợ nhất: "Bên ngoài lạnh lắm, Tứ Lang đừng bỏ ta lại một mình."

(Mẹ ơi cái hông con🤣🤣🤣)

Một câu này, thành công khiến cho chiếc mặt nạ mỉm cười hoàn mỹ của Hoa Nhất Đường bị nứt ra, Lâm Tùy An cúi đầu, điên cuồng nín cười.

Biểu cảm của tên thủ lĩnh không bình tĩnh nỗi nữa, vẻ mặt như viết "Quả nhiên là Hoa thị tứ lang, danh bất hư truyền!", nhìn chằm chằm bốn người ôm chặt nhau do dự một lúc lâu, chỉ đành nói: "Mời."

Bốn người lôi kéo kéo kéo thành một chuỗi dài cuối cùng cũng vào được đại môn Phàn Bát gia, Lăng Chi Nhan đứng ở hành lang trong viện, trợn mắt há hốc mồm nhìn tạo hình quái dị của bốn người kia trong chốc lát, đột nhiên quay đầu, bật cười ra tiếng.

Lâm Tùy An, Cận Nhược, Phương Khắc lập tức né người Hoa Nhất Đường ra hai bước, Lâm Tùy An trừng mắt Hoa Nhất Đường một cái, Cận Nhược vội rũ rũ quần áo, Phương Khắc càng ghê gớm hơn, lấy một cái khăn ra bắt đầu lau tay.

Khuôn mặt Hoa Nhất Đường bỗng chốc đen như đáy nồi.

(Lợi dụng tình cảm ảnh xong là vứt bỏ như thế đấy. Tội anh quá như sao mà em buồn cười quá nè)

"Tùy Châu Tô Ý Uẩn cung nghênh Lăng thị Lục Lang, Hoa thị Tứ Lang!"

Từng bóng người xuyên qua bóng đêm mờ aoe, ống tay áo rộng thùng thình, mặt giày trắng trẻo trở nên rõ ràng, còn có một gương mặt anh tuấn.

Đồng tử Lâm Tùy An kịch liệt co rụt lại.

Khuôn mặt này có bảy phần giống với Tô Thành Tiên, nhìn lướt qua chẳng khác gì tên Tô Thành Tiên bò ra từ trong mộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.