Chương trước
Chương sau
Khách xá Thu Uyển - chính đường, Hoa Nhất Đường gõ gõ quạt vào đầu, nghiêm túc suy tư hai nét bút của người chết kia: "Nếu có người biết mạng của mình không còn lâu, muốn viết ra tin nhắn cuối cùng, hắn sẽ viết cái gì?"

Cận Nhược: "Nếu là ta, nhất định phải viết tên hung thủ."

Vạn Lâm: "Ta chắc chắn sẽ viết nơi giấu tiền bạc trong nhà!"

Phương Khắc: "Có lẽ chỉ là gân thịt co thắt nên vẽ lung tung, cũng không có ý nghĩa."

"Ta thì lại càng tò mò động cơ hung thủ sát hại Đan Viễn Minh." Lâm Tùy An nhìn chằm chằm cái chìa khóa đồng mình tìm ra kia, chìa khóa rất bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu nào, mặt ngoài có hơi mòn, phía sau chìa khóa nhẵn nhụi, hẳn là đã dùng lâu rồi.

Lăng Chi Nhan day trán đến đỏ bừng: "Giấu kín như thế, cuối cùng thì ổ khóa ở đâu?"

Lâm Tùy An thở dài, bọn họ gần như đã lật ba thước phòng của Đan Viễn Minh lên nhưng vẫn chưa tìm được chiếc rương và trục thư trong hồi ức của ngón tay vàng, xem ra cái rương đã bị Đan Viễn Minh giấu ở nơi khác rồi.

Manh mối về ngón tay vàng tạm thời bị đứt đoạn.

"Vạn công, Lăng công, nhân chứng đã được đưa đến." Minh Phong dẫn chưởng quầy và tiểu nhị của khách xá vào chính đường.

Tiểu nhị là người đầu tiên phát hiện ra thi thể, tên là A Tam, năm nay mười lăm tuổi, dáng vẻ hơi gầy nhỏ, ước chừng lúc trước từng bị Vạn Lâm hỏi một lần, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng trả lời cũng khá trật tự.

"Ước chừng khoảng đầu giờ tuất, lúc ta đi ngang qua Sương Diệp Cư, nghe thấy bên trong có âm thanh..."

Lăng Chi Nhan: "Âm thanh gì?"

A Tam: "Giống như... âm thanh kéo tủ, lại giống như là âm thanh lật đồ, phòng chữ thiên là độc viện, chỉ có một mình Đan lang quân ở đó, ngày thường rất ít người lui tới, Đan lang quân lại thích yên tĩnh, nên ta mới thấy kỳ quái, đến gõ cửa, bên trong lại không có âm thanh gì nữa, ta đẩy cửa nhưng cửa đã khóa trái, đẩy không ra, ta đứng ngoài cửa gọi Đan Lang Quân, vẫn là không có ai đáp lời, ta cảm thấy không đúng nên ghé vào khe cửa nhìn vào bên trong, thấy trên bình phong có máu, sợ tới mức ta hét lên rồi vội vàng đi tìm chưởng quầy..."

Chưởng quầy: "Đúng đúng đúng, A Tam tới tìm ta, ta vội vàng dẫn mấy tiểu nhị tới, tốn rất nhiều sức mới mở được cửa, sau đó thì nhìn thấy máu đầy đất, hù chết ta! Ôi chao, khách xá này của ta phải làm sao bây giờ!"

Nói xong, lại kéo tay áo lau nước mắt.

Vạn Lâm lộ vẻ không đành lòng: "Chưởng quầy ngươi cứ yên tâm, đợi bắt được hung đồ, Kinh Triệu Phủ nhất định sẽ ra nói rõ tình hình với dân chúng, không để liên lụy đến khách xá các ngươi, đến lúc đó các ngươi tìm một đạo sĩ làm mấy hồi pháp sự, trừ tà, nhất định có thể xua vận rủi đi kéo vận may đến, khách đến như mây."

"Đa tạ lời tốt lành của đại nhân!" Chưởng quầy càng khóc càng lớn.

Không ngờ vị Vạn tham quân có dáng vẻ cuồng dã này tâm tư lại tinh tế như vậy. Lâm Tùy An thầm nghĩ.

Lăng Chi Nhan: "Từ lúc phát hiện trong phòng có máu đến lúc tìm người đến đập cửa, mất bao nhiêu thời gian?"

A Tam: "Cũng chỉ khoảng hai khắc."(nửa tiếng đồng hồ ạ)

Sau khi đập cửa, có từng nhìn thấy những người khác không?

A Tam và chưởng quầy cùng lắc đầu.

Lăng Chi Nhan lại hỏi chi tiết mấy lần, đều là tin tức vô dụng, lập tức để hai người rời đi.

"Nói cách khác, hung thủ sau khi giết người, thì không lập tức rời đi, mà là ở lại trong phòng tiếp tục lục lọi, cho đến khi bị tiểu nhị phát hiện mới vội vàng rời đi." Lăng Chi nhan nói.

"Còn có một khả năng, hung thủ là cố ý phát ra âm thanh, dẫn tiểu nhị đến, sau đó trèo ra tường ngoài chờ, đợi trong ngoài khách xá loạn lên..." Lâm Tùy An nhìn về phía Cận Nhược: "Nghe nói lúc ấy cả con phố đều rối loạn."

Cận Nhược gật đầu: "Đúng vậy."

Vạn Lâm: "Thì ra là như vậy, hung thủ có thể thừa dịp hỗn loạn trà trộn vào đám người chạy trốn!"

Hoa Nhất Đường: "Có thể mang áo choàng ngoài, dùng để che đi vết máu trên người."

Vạn Lâm gãi đầu: "Vậy phải đi đâu tìm đây!"

Lăng Chi Nhan: "Những vị khách còn lại trong khách xá đều đã tra hỏi rồi?"

Vạn Lâm: "Khách xá này tổng cộng có bốn mươi sáu thư sinh vào ở, đều đã tra hỏi rồi, đều là thư sinh bình thường, lúc xảy ra vụ án chưa từng tới Sương Diệp Cư, cũng không có nhân chứng."

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Minh Thứ mang theo Phương Khắc và ngỗ tác của Kinh Triệu Phủ vào chính đường, trình lên cách mục kiểm tra thi thể.

Phương Khắc: "Vết thương chí mạng của nạn nhân là xuất huyết trong não sau gáy, tụ máu chèn ép mạch máu não gây tử vong."

Vạn Lâm: "Cái gì? Đan Viễn Minh còn có thương tích sau gáy ư?!"

Hắn hỏi ngỗ tác của Kinh Triệu Phủ, chỉ là sắc mặt của vị ngỗ tác kia trắng bệch, chỉ biết liên tiếp gật đầu, không nói lời nào, âm u liếc nhìn Phương Khắc. Cũng không biết nửa canh giờ này đã trải qua loại quá trình tâm lý gì khi cùng Phương Khắc giải phẫu thi thể, nhìn sắc mặt và phản ứng, tám phần không phải là hồi ức tốt đẹp gì.

Biểu cảm của Phương Khắc không hề nhúc nhích, căn bản không coi phản ứng của vị ngỗ tác này ra gì: "Trên người Đan Viễn Minh còn có mấy vết thương bên ngoài, một chỗ là vết thương va chạm trán bên trái, miệng vết thương sâu một tấc bốn phân, rộng ba tấc hai phân, dài hai tấc một phân, bên ngoài có hình dạng bất quy tắc, lượng máu chảy nhiều, là do dùng vật cùn va chạm mấy lần gây ra."

Vết thương này hẳn là đụng ở góc bàn. Lâm Tùy An Thầm nghĩ.

"Phía trước cổ có vết bầm tím, phía sau không có vết bầm tím, vết bầm tím tương xứng với chiều rộng cổ áo, trước khi chết bị người ta nhấc cổ áo từ phía sau siết cổ." Nói đến đây, Phương Khắc khẽ dừng lại, con ngươi đen kịt xẹt qua luồng sáng âm u: "Mười ngón tay đứt toàn bộ, nội mạc khoang miệng có vết nứt."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lăng Chi Nhan: "Ý ngươi là gì?"

Phương Khắc lấy một chén trà sứ trắng trong hòm gỗ lớn của: "Ta tìm được cái này giữa kẽ răng của hắn."

Mọi người vội vàng vây quanh, phát hiện trong chén sứ là một sợi tơ nhỏ như sợi tóc, chỉ dài bằng ngón tay, ngâm trong nước trong, có thể nhìn ra là màu tím.

Hoa Nhất Đường bịt mũi: "Đây là cái gì?"

Phương Khắc: "Lụa, là từ một loại vải quý giá nào đó."

"Vì sao trong miệng hắn lại có thứ đó?" Vạn Lâm không hiểu ra gì cả.

"Có người nhét vải vào trong miệng hắn, ngăn  hắn phát ra âm thanh, sau đó bẻ từng gãy ngón tay của hắn." Lâm Tùy An nói.

Vạn Lâm hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ là..."

Lăng Chi Nhan: "Tra hình bức cung?"

"Tình huống bây giờ đã vô cùng rõ ràng." Tay trái Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt nhỏ, trải bản đồ phương vị hiện trường tội phạm vẽ lúc trước lên bàn, ngón trỏ tay phải lướt qua từng dấu hiệu trên bản đồ phương vị nói:

"Hung thủ trèo từ tường sau vào Sương Diệp Cư, đi vòng tới cửa trước phòng chữ Thiên, dùng cái này tránh tai mắt mọi người, gõ cửa phòng chữ thiên vào. Đan Viễn Minh nhìn thấy là người quen, lập tức mời hung thủ uống trà ở chỗ trà án, sau đó hai người đi tới bên cạnh thư án, bởi vì nguyên nhân nào đó, hung thủ đột nhiên nổi điên, túm lấy búi tóc Của Đan Viễn Minh, đập trán hắn mấy lần vào góc án, Đan Viễn Minh vỡ đầu chảy máu ngất xỉu ngã xuống đất, hung thủ đến bên giá sách lục lọi, không có thu hoạch được gì, lập tức nhấc cổ Đan Viễn Minh kéo vào trong phòng. Máu Đan Viễn Minh chảy không ngừng, quần áo giày dép bị kéo lê trên mặt đất, hình thành vết máu kỳ quái."

"Vì sao mang theo Đan Viễn Minh đi dạo trong phòng?" Vạn Lâm hỏi.

"Hẳn là vừa kéo Đan Viễn Minh vừa hỏi." Lăng Chi nhan nói.

"Hung thủ xách Đan Viễn Minh đi một vòng trong phòng, vẫn không tìm được thứ mình muốn, thẹn quá hóa giận, bèn ném Đan Viễn Minh lên giường, dùng một miếng vải mang theo bên người..." Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt tiếp tục suy đoán: "Có lẽ là khăn tay, có lẽ là vạt áo kéo xuống, nhét vào trong miệng Đan Viễn Minh ngăn cản hắn phát ra âm thanh, bẻ gãy ngón tay Đan Viễn Minh để bức cung, nhưng mà sau khi bẻ gãy mười ngón tay, vẫn không nhận được đáp án mình muốn, trong cơn giận dữ, lập tức dùng vật nặng đập mạnh vào sau gáy Đan Viễn Minh... Đánh chết hắn..."

"Chỗ này hơi sai sai." Phương Khắc nói: "Vết ứ máu trong não cũng không khiến người ta chết ngay, lúc ấy Đan Viễn Minh hẳn là chỉ là ngất đi, giả chết, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, mặc dù tỉnh lại, cũng không cách nào di chuyển, cuối cùng mới chết ở trên giường."

Lâm Tùy An: "Trước khi chết Đan Viễn Minh hẳn là đã tỉnh lại một lần, lén lút viết lời nhắn lại ở đầu giường. Hung thủ hẳn là cho rằng Đan Viễn Minh ngất xỉu đã chết, cướp tất cả tài sản trong phòng, giả mạo thành hiện trường giết người cướp của. Cho nên, cũng không phát hiện dấu hiệu Đan Viễn Minh để lại."

Vạn Lâm: "Hung khí đánh vào gáy Đan Viễn Minh là gì? Trong phòng không có thứ gì như vậy mà, chẳng lẽ là nghiên mực trên bàn?"

Lăng Chi Nhan lắc đầu: "Vết nước và bụi bặm dưới nghiên mực trùng khớp chặt với hình dạng nghiên mực, chứng tỏ nghiên mực này ít nhất nửa tháng chưa từng di chuyển, hơn nữa phía trên không có bất kỳ vết máu nào."

Lâm Tùy An: "Là nắm đấm của hung thủ."

Vạn Lâm: "Sao ngươi biết là nó?"

Cận Nhược: "Khoảng cách giữa các điểm máu trên mặt đất rất chậm, chứng tỏ tốc độ di chuyển của hung thủ cũng rất chậm, chiều rộng vết máu không có thay đổi gì lớn quá, chứng tỏ hung thủ không cao hơn Đan Viễn Minh là mấy."

Lâm Tùy An: "Cũng nói, hung thủ có thể dễ dàng xách Đan Viễn Minh kéo lê trong phòng, thì sức lực của hung thủ cũng khỏe hơn người thường."

Hoa Nhất Đường: "Nhưng hung thủ không thể kéo Đan Viễn Minh hoàn toàn rời khỏi mặt đất, nên chiều cao của hung thủ sẽ không cao hơn Đơn Viễn Minh quá nhiều."

Cận Nhược: "Cao từ bảy thước đến bảy thước năm, cân nặng ước chừng khoảng một trăm bảy mươi cân đến hai trăm cân."

Phương Khắc: "Xương ngón tay gãy của Đan Viễn Minh sạch sẽ lạ thường, thủ pháp bẻ xương của hung thủ rất thuần thục, không chút do dự."

Lâm Tùy An: "Hung thủ biết võ công, sức lực lớn, nắm đấm là hung khí tốt nhất cũng thuận tiện nhất."

Hoa Nhất Đường "bộp"một tiếng mở quạt ra, đưa ra lời tổng kết cuối cùng: "Tóm lại, thân hình hung thủ cao lớn cường tráng, biết quyền cước công phu, dùng lụa tơ đắt tiền, nhà giàu có."

Lâm Tùy An: "Tính cách bạo ngược, trời sinh hung tàn."

Hoa Nhất Đường: "Quen biết Đan Viễn Minh."

Lâm Tùy An: "Cho nên chỉ cần điều tra quan hệ nhân mạch của Đan Viễn Minh là có thể tập trung được nghi phạm."

Vạn Lâm nghẹn họng nhìn bốn người trước mắt, não bộ bị bốn người liên tục đánh cho rung động không thôi, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần lại: "Ngươi, các ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?!"

Thần Thánh thì chưa biết, nhưng nói là mấy tên xui xẻo thì có rồi đó, gặp phải quá nhiều chuyện xấu quá nên có thêm vài phần kinh nghiệm mà thôi.

Lâm Tùy An cười nhìn về phía Lăng Chi Nhan: "Lăng Tư Trực, phí phá án lần này có đáng không?"

Khóe miệng Lăng Chi Nhan không ngừng nhếch lên, nhưng vẫn muốn thể hiện mình là con nhà thế gia, dùng nắm tay che miệng, khẽ ho một tiếng.

Vạn Lâm: "Chẳng, chẳng lẽ, vụ án này phá được rồi sao?"

"Từng ngày đã được gì đâu." Hoa Nhất Đường đứng lên, duỗi thắt lưng, nhìn sắc trời: "Thời gian không còn sớm, Lăng Lục Lang, tranh thủ thời gian mở phiên tòa thứ hai đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.