Quý Thanh Trác nghe được thanh âm TᏂẩʍ ɖυng Ngọc từ trong lá cỏ đi ra, tiếng xào xạc vang lên, động tác mềm nhẹ.
Cô khép lòng bàn tay mình lại thu hồi Dẫn Thủy Quyết, một tia huyết sắc ở miệng vết thương trên lòng bàn tay cuối cùng cũng biến mất.
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua những chiếc lá thưa thớt bên dòng suối, rắc ánh nắng mặt trời loang lổ trên suối, đem dòng suối chiếu đến trong suốt, ngay cả những tảng đá cùng những con cá nhỏ trong nước đều xem đến rõ ràng.
Quý Thanh Trác ngồi xổm bên dòng suối, váy áo phết đất, dừng ở trên đá cuội, làn váy cuộn tròn có chút nếp gấp.
Cô quay đầu lại nhìn TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, mạc danh lại có chút chột dạ.
Quý Thanh Trác đem lòng bàn tay chính mình thu trở về giấu ở trong tay áo, gọi một tiếng với TᏂẩʍ ɖυng Ngọc: "Tiểu Ngọc sư huynh.”
TᏂẩʍ ɖυng Ngọc hôm nay tựa hồ ở lại trong Bạch Thủy Đảo không có đi ra ngoài, quần áo cũng không có chính thức như ngày thường, ngoại trừ trung y thì cũng chỉ mặc một thân ngoại bào, bên hông treo một chiếc nút bạc hình hoa quỳnh, nút thắt lỏng lẻo, Táng Tuyết Kiếm nhẹ nhàng uyển chuyển treo bên hông, cả người tư thái nhàn nhã.
Hắn nhìn Quý Thanh Trác, ánh mắt lưu lại trên bàn tay đang nắm chặt của cô, sớm đã nhạy bén mà ngửi thấy mùi máu.
Quý Thanh Trác lại bị thương, hắn nghĩ thầm như thế.
Hắn vẫn chưa nói chuyện, Quý Thanh Trác cũng sẽ không chủ động mở miệng nói, cô nắm chặt tay áo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-co-the-hay-khong-cong-luoc-vai-phan-dien/460812/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.