Quý Thanh Trác đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ôm lên nhưng cũng sẽ không giãy giụa, thoạt nhìn, cô thật sự rất ngoan, nhưng chỉ có người ôm cô mới biết, cô lúc này cứng ngắc giống như một khúc gỗ.
Hắn ôm cô vào trong viện, tầm mắt Quý Thanh Trác rơi vào xiêm y trắng tinh khiết sau lưng hắn, chất liệu quần áo Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mặc đều rất tốt, cho nên vết thương kia một chút cũng không nhìn tới.
"Ngày mai là lớp tu luyện?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hỏi cô.
"Đúng vậy." Quý Thanh Trác đáp lại.
"Ta xin nghỉ cho ngươi." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lại nói.
"Điểm khảo hạch..." Quý Thanh Trác có chút lo lắng.
"Mộ trưởng lão tiết học, ngươi lo lắng cái gì, nàng cho tất cả đệ tử lên lớp đều là Giáp đẳng." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc vỗ lưng cô một cái.
Bàn tay hắn chạm vào lưng cô, cơ bắp trên lưng Quý Thanh Trác co rụt lại một chút phảng phất như nổi da gà.
Vào trong viện, Mao Mao còn an tĩnh đứng ở trong viện, cúi đầu uống nước trong hồ.
Ngoại trừ cửa viện bị Truy Hồn Đinh phá hư qua, không khí nơi này yên ắng hài hòa, tựa hồ chuyện gì cũng không có phát sinh qua.
Quý Thanh Trác được Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đặt ở trên giường trúc phía sau nguyệt môn, trước sau đều là mặt nước yên tĩnh.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem quần áo trên giàn kéo xuống, nghiêm túc mặc lại.
Quý Thanh Trác ngượng ngùng nhìn, cô liền nhìn mặt nước nhưng mặt nước phản chiếu thân ảnh của hắn, ngón tay hắn chậm rãi mơn trớn đai lưng tơ lụa đem nếp uốn vuốt phẳng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-co-the-hay-khong-cong-luoc-vai-phan-dien/460802/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.