Thân hình Quý Thanh Trác nhỏ nhắn nhẹ nhàng, khi cô cởi ngoại bào nặng nề bên ngoài ra, thời điểm dung nhập vào trong gió, cô tựa như một con chim bay trên bầu trời.
Pháp lực của cô xác thật thấp kém, khí lưu có thể khống chế cũng thập phần thiếu, nhưng chính là một chút gió như vậy lại có thể nâng cô lên trời.
Làn váy mỏng bị gió cuốn lên, cô phảng phất như một mảnh lông vũ phiêu diêu trong gió, khinh khinh phiêu phiêu mà bay về phía trước.
Quý Thanh Trác vẫn là nhắm chặt hai mắt, trước khi cô rơi xuống phía trước sớm đã xem kỹ vị trí của ba tấm tín hiệu, lướt qua tiếng gió bên tai nói cho cô biết tin tức chỉ dẫn vị trí của tín hiệu.
Bởi vì tu vi thấp, pháp lực thiếu cho nên động tác của cô cần thiết phải nhanh, trước khi cái mà cô có căn bản không thể xem như năng lượng pháp lực này hao hết, cô muốn thu hồi ba tấm tín hiệu kia.
Lúc này trên vách núi đá trắng, không có sương mù, dưới ánh mặt trời thấu triệt, Quý Thanh Trác phảng phất như là một con cá nhỏ xuyên qua đó, động tác của cô không thể nói là uyển chuyển, chỉ có thể dùng chính xác lưu loát tới để hình dung. Quỹ đạo cô ngự phong mà đi cắt tiết tấu của gió, giống như dùng một cái kéo dài mảnh mai dọc theo đường nét chỉ định chặt chẽ nghiêm ngặt mà cắt khai.
Này cũng có thể xem là một loại nghệ thuật, lông mày vốn đang nhíu chặt của Đoạn Diệp Hồng đứng trên vách núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-co-the-hay-khong-cong-luoc-vai-phan-dien/460796/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.