“Muội đến thăm huynh. Ly đường ca.”_ Vân Chu Tước đứng ở trước bia mộ.Mâu quang thâm u. Nhìn tên trên bia mộ.
Sau vài ngày chn chừ không quyết. Nàng vẫn đến.
Đại tỷ nói đúng. Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề.Nàng trốn chạy bốn năm; hôm nay nên đối diện.
“Xin thứ lỗi; sau bốn năm mới tới thăm huynh.” gồi ở trướcbia mộ.Ngón tay nhỏ vuốt nhẹ theo tên bia mộ. Khẽ cười.”Xinthứ lỗi. Bốn năm trước không tiễn huynh một đoạn đường.Huynhsẽ tráchta chứ?”_ Nàng khẽ hỏi. Mâu quang mập mờGió.hiu hiu lướtnhẹ qua. Lướt qua khóe mắtướt lệ của nàng.
“Muội biết huynh sẽ không.” _Trán nhẹ nhàng tựa vào trên biamộ._”Huynh luôn luôn thương muội. Cho tới bây giờ vẫn sẽ khôngquở trách muội.” _Nàng khẽ nói.Dườ giống đang làm nũng. Cườinhục ôn nhu.”Huynh có biết không? Kỳ thật bốn năm trước. Muội có đáp ứngcủa lời cầu thân của huynh á! Chỉ là muội nhận nhầm đại ca huynh chính làhuynh. Mà hắn cũng không nói với huynh. Còn lén giấu ngọc bội muội đưa chohuynh. Hắn thực phá. Thực quá đáng.Có đúng không?”
Nàng giống cái tiểu nữ nhi tựa như đang tố cáo tội trạng.
“Chính là. Ta cũng rất phá rất quá đáng.muội còn nói những lời làm tổnthương hắn Muội giống nhưồ. Muốn đuổi hắn đi. Khiến hắn không muốn xuấthiện ở trước mặt muội.”
Nàng hạ thấp giấu con ngươi. Cúi đầu ngữ khí giốngnhư đang sám hối.”Huynh có biết muội làm tổn thương đại ca huynhnhư vậy.Hắn nhất định sẽnảy sinh tức giận với muội.Có đúng không?”
Khẽ hỏi xong. Nàng lại vội vã giải thích.”Nhưng mà.Muội không phảicố Muội chỉ là sợ. thật sợ thật sợ…Huynh thì bỏ muội như thế.Mất đi mùi vị quá đau,quá đau. Ta đau đớn đến sợ. Mới không dám chấp nhậnhắn. Ta sợ lại mất đi. Sợ hắiống nhưhuynh rời khỏi muội.Muộikhông muốn tiếp tục đau một lần nữa.”
Nàng tuỳ hứng đưa toàn bộ sai lầm đẩy cho hắn.”Đều là lỗi của huynh.Ai bảo huynh bỏ lại ta.Huynh bết rõ muội rất sợ tịch cô đơn. Biếtrõ…” Nàng nhắm mắt lại,nhẫn nại ẩn trốn rất lâu nước mắt tùy hướng ngãnhào.”Muội… Muội hình nhưđã yêu đại ca của huynh.”Tiếng nghẹn th. Nàng lêntiếng nói: “Nhưng mà, Nhưng muội không đem hắn trở thành ngươi.Muội khôngcó.Cho dù hai người nhìn giống nhau. Chính là tính cách khác nhiều lắm.Huynhtốt như vậy.Tên kia lại thối nát.Muội cũng cảm thấy ánh mắt muội có vấnđề.Làm si yêu thích hắn chứ?”
Thật sự. Nàng cảm thấy chính mình mắt mù. Cái người kia không chỉ cátính kém. Miệng lại chọc người ghê.Nếu mở miệng đều làm cho người khác rấttức giận. Mỗi lần. nàng bị hắn chọc đến tức đến mức muốn giết hắn.”Hắnthật sự thực chọc người ghê. Thật sự thật sự… Chính là…à. Cùng hắn ởcùngmột chỗ. sẽ sẽ tức đến quên bi thương. Rồi quên cô đơn.Chỉ nhớ kỹ hắn.” Vân Chu Tước sâu kín nói. Làn môimơ hồ dương cười.”Thật kỳ quái. Có phải không?”
Hắn nha. Có thể an ủi cô độc của nàng.
“Ly đường ca. Muội,muội muốn tiếp tục yêu một lần nữa.” Cố lấy dũngkhí. Nàng lớn mật nói.”Mặc dù muội vẫn sẽ sợ. Chính là muội không muốntiếp tục trốn chạy. Trn mùi vị kỳ thật cũng không chịu nổi.Huynh xem.muộitrốn tránh sự thật huynh đã chết bốn năm. Nhưng cũng khó chịu bốn năm.Hiện tại.Muội không muốn trốn chạy.”
Ngẩng đầu. Nàng nghiêm chỉnh nhìn Mộ Bia.”Ly đường ca. Muội chấpnhận huynh đã rời khỏi. Thật sự… huynh sẽ vì muội vui vẻ. Có đúng không?Nàng cúi đầu xuống. Trán dính tại bia mộ.
Dường như trở lại quá khứ. Nàng đối với hắn tát theokiều (gi như làm nũng). Hắn sẽ sờ mó đầu của nàng.thươngyêu nhìn nàng.
“Ly đường ca.Huynh lên đường may mắn.” _Thanh âm nghẹn theo cổ họng.Đáng nhẽ từ bốn năm trước nàng đã nên bảy tỏ
Bốn năm này. Nàng ngang ngạnh đủ rồi. Nàng bit trong nhà mọingười bao dung nàng bốn năm.Cho dù muốn lên tiếng khuyên nàng,mắng nàng. Cũngđều nhẫn nhịn không mở miệng. Bọn họ đang đợi nàng bước ra từng bước.
Mà hiện tại. Nàng bước đi ra ngoài! Nàng không còn sống ở quákhứNàng muốn sống ở hiện tại. Không muốn lại bị quákhứ trói lại. Ngẩng đầu. Vân Chu Tước lau đi nước mắt. Nhìn bia mộ. Tránnàng thoáng hiện ra nụ cười ngọt ngào.”Ly đường ca. Muội muốn đi tìm hắộimuốn xin hắn tha thứ. muốn.Huynh nghĩ. Hắn có tha thứ cho muội không?”Nàng hỏi. Lại không có đáp án. Bởi vì ngay cả chính nàng cũng không có nắmchắc.
Những lời tàn nhẫn kia vẫn còn ở bên tai.Từng câu từng chữ.Vốnlàm đau ngườihư vậy.Nàng biết. Nàng nặng nề hại hắn.
Hắn. Còn sẽ để ý nàng sao?
Vân Chu Tước sâu kín nghĩ đến. Đôi mắt khẽdương. Lại rơi vào trong mộtđôi con ngươi đen . Nàng sửng sốt. Ngây ngốc nhìn thân ảnhước.
Hắn, hắn tại sao lại ở đây?Có chuyện gì sao lại đến đây
Nàng không khỏi khẩn trương mà nắm chặt lấy tay. Đôi mắt chặtchẽ xem xét theo hắn. Muốn lên tiếng. Lạiại không biết phải nói cái gì.Chỉ có thể chỉngây ngốc đợi hắn phản ứng.
Phong Nhật Lam im lặng nhìn vân Chu Tước. Môi mỏng gợi lên một nét thoánghiện cười.”Thật tốt.đúng dịp. Nàng cũng đến thămng.”
Hắn cười nói. Hình dạng nhẹ nhàng thoải mái tựa như cái gì cũngchưa từng phát sinh . “Đúng.đúng ha!” _Vân Chu Tước tha thiết nhìn hắn.Thấy hắnchịu để ý nàng. Trong lòng không khỏi nhảy tung tăng.Nhưng mà lại cảm thấythái độhn là lạ. Phong Nhật Lam ảm đạm cười. Con ngươi đen chỉ nhìnnàng một cái liền dời đi. Đi tới bia mộTrên tay xách túi nước.
“Ly Đường. Đại ca biết đệ không uống rượu. Cho nên đại ca tachỉ được màng trà đến thăm ệvậy!”
Đang nói. Hắn đưa túi nước mở ra. Xối theo MộBia.
Khi hết trà. Hắn lưu lại một ngụm cuối cùng.Ngửa miệng uống hết.”Đượcrồi. Tạm biệt. Lần sau lại đến thăm đệ. Sẽ không quấy nhiễu đệcùng Vân cônương gặp nhau.”
Đang nói. Hắn hướng vân Chu Tước gật đầu.”Vân cô nương. Không quấy nhiễunàng cùng Ly Đường.” Nói xong. Hắn không hề nhìn nàng. Lập tức xoay người rờiđi.ước sửng sốt. Hiểu rõ kỳ quái ở đâu rồi.
Hắn đang cười đối với nàng Nhưng mà lại cười đến xa lạ.Cho dù cùng nàngnói chuyện. Cũng là mang theo giọng điệu hữu lễ. Hơn nữa còn kêu nàng Vân cônương… Hắn đối với nàng tựa như đối đãi người lạ. Không hề trêuchọc nàng. Sắc mặt không hề cười ha hả đối với nàng. Chỉ còn lạicóứng phó qua loa.
“Đợi đã, từ từ!” Nàng vội vắn lại.
Phong Nhật Lam lại bước chân. Xoay người nhìn nàng. Tuấn bàng vẫn đangchứa theo nụ cười mỏng. Chính là ánh mắt lại rất lãnh đạm.”Còn có chuyện gì?Vân cô nương.”
“Ta…”_ Thái độ của hắn làm nàng không cách nào thích ứng. Nàngkhông quen hắn như vậy. Đột nhiên không biết phải nói cái gì.
Phải một lát. Nàng mới nói quanh co lên tiếng.”Ngươi, ngươi đang tức giậnsao?” Nàng xem xét hắn.Dáng điệu dè dặt làm hắn nhíu mày
“Ta nẩy sinh tức giận cái gì?” Hắn hỏi ngược lạộ của nàng làm conngươi đen khinh lướt một tia hào quang. Lại lập tức bị lãnh đạm thaythế.”Bởi vì ta…” ” Nói những lời làm tổn thương ngươi”
Phong Nhật Lam thản nhiên phơi nắng.”Không có gì phải tức giận. ng.Nàng đa tâm rồi. Ta sẽ không tức giận đối với người không quan trọng .”
Vân Chu Tước ngẩn ra. Hắn đúng là hung hăng đả kích nàng.
Gì?Người không quan trọng?Đây là ý tứ gì? Là ám chỉ nàngtrở nên không còn quan trọng sap ? Hắn không cần nàng sao?
“Nếu không có chuyện gTa đi trước.”_Nói xong. Hắn xoay người rời khỏi.
Mà lần này. Nàng không tiếp tục gọi hắn lại. Trong tâm vẫn bị lờinói kia làm cho chấn động.Người không quan trọng… Nàng? Là người không quantrọng sao?
Ha ha ha… Đáng bị vậy!” Nghe Vân Chu Tước nói. Vân Thanh Lung tệtkhông đồng tình, ngược lại cười ha ha.
“Tự gây tội nghiệt không thể sống.” Vân Bạch Hổ cũng lạnhlùng thốt một câu.
“Nhị tỷ.Muội thật sự đồng tình với tỷ.” Vân Vũ bưng lấy báttrà. Cái miệng nhỏ uống hớp trà, chậm rãi lên tiếng.
“Không phải người quan trọng…” Vân Tiểu Muội chu miệngnhỏ nhắn.”Nhị tỷ thật đáng thương nha! Nếu Nhật Dương mà nóita ư thế ta nhất định sẽ khóc chết.” Chỉ tưởng tượngmà hốc mắt nàng liền chuyển hồng.
“Tiểu Muội. Muội im miệng cho ta.” Vân Chu Tước trừng mắt qua. Ngay lúcnày nàng không thểgi tươi cười, chỉ cảm thấy rất buồn bã.
Phong Nhật Lam, xem như ngươi lợi hại! Một câu nói liền khiến chonàng tâm trí bất định.”Nga!” Vân Tiểu Muội vội vã che miệng lại.
“Muội tc giận với tiểu muội chẳng được gì. Cũng không thể nào dứtkhỏi sự thật. Đáng thương, tên họ Phong là không để ý muội. Đángđời, ai bảo muội làm đau hắn như thế.” Vân Thanh Lung hừ lạ
Vân Chu Tước cắn nhẹ môi mình. Ôi đại tỷ bắt đầu giáo huấn.Không biện pháp trốn tránh, vì nàng có lỗi, xác thật là nàng hại Phong Nhật Lamtrước.
Là nàng hồi trước nói không cần hắn, cũng khó trách hắn hiện tại khôngcần nàng.
“Đại tỷ. Tỷ nghĩ phải làm sao bây giờ?” Không dừng được chủ ý. VânChu Tước lên tiếng cầu cứu.
“Ta thế nào biết?” Vân Thanh Lung nhún vai.”Bằng không muội liềnbỏ hết mặt mũi hạ mình bám lấy hắn, cầu hắn tha thứ!”
“Bám hắn? Cầu hắn?” Vân Chu Tước trợn to mắt, đầu lông mày nhăn nhó.”Hữudụng sao? Hắn… kểcả ánh mắt khi nhìn tới muội đều quá lãnh đạm.”
Hắn như vậy làm nàng rất không quenắn đối với mình lãnh đạm. Sau nàynàng thật thà, cho hắn chọc ghẹo, gây ra bực tức, cũng tốt hơn là đối xửlạnhlùng.
“Đại tỷ. Hắn thật sự thực tức giận!” Vân Chu Tưc thì thàonhỏ tiếng.”Công nhận là muội có lỗi. Nhưng hắn là một nam nhân! Nam nhânlòng dạcần khoan dung rộng lượng! Muội,muội đã cúi đầu xuống…”
“Có người nào bị đối đãi như thế mà không tức giận? Nhỷ.Nếu thay thế thành tỉ, sẽ không tức giận sao?” Vân Huyền Vũuể oải đả kích Vân Chu Tước.
Vân Chu Tước sửng sốt. Nàng thì sẽ điên lắm, thậm chí sẽ đánhchết người dám làm thế với mình ngai chỗ. Thế nào còn cóthể cùng nhan duyệt sắc chứ?
“Hơn nữa. tỉ có cúi đầu xuống?” Vân Bạch Hổtrái lại truy vấn.
“Tỉ…” Vân Chu Tước há miệng, rồi mới cúi đầu xuống thở dài.”Không có
Nàng trông thấy hắn liền khẩn trương đến nỗi không nói được. Thầm nghĩsẽ thổ lộ hết, nhưng môi không đủ sức phát âm. Rất muốn cho hắnbiết. Kỳ thật nàng yêu hắn. Lời lẽ đế miệng, lại đành nuốt đi xuống.
Thực ra nàng không có biện pháp ở trước mặt hắn thành thật. Đốidiện hắn. Nàng trở nên thay đổi. Không cách nào bày tỏ lời thiệttình. Nàng quen thói ngụy trang. Muốn nàng thẳng thắng và chịu cúi thấpngười..Thật khó khăn.
“Nhị tỷ. Gây lỗi lầm thì nên tự nhận lỗi” Vân Tiểu Muội nghiêmtúc nói.”Giống muội, đã làm chuyện có lỗi liền giải thích. Như vậyChử Nhật Dương cũng không tức giận với muội. Tỷ cũng lên tiếng giảithích đi thôi! Như vậy Phong đại ca nhất định sẽ tha thứ cho tỷ”
“Tiểu Muội…” Vân Chu Tước nhìn muội muội. Nhịn cười không được. Nàngthương yêu sờ mó đầu Tiểu Muội
“Tiểu muội. Đơn thuần cũng là chuyện tốt nha!” Chính vì đơn thuần, mới cóthể thẳng thắn.
Còn nàng. Lại luôn khó lòng thẳng thắn.
Nàng nghĩ đến Phong Nhật Lam Lam. Nghĩ đến lúc hắn tốt với nàng. Nghĩ đếnhắn đối với cái chết của nàng đau buồn ray rứt. Mặc kệ nàng phản ứngđạm mạc thế nào, hắn vẫn cười hì hì.
Hiện tại mọi viều tương phản lại hết. Là nàng hại hắn. Do nàng làm chuyệnkhiến miệng vết thương có sẵn càng rách toạt.
“Đang tính toán phải làm sao bây giờ ư?” Gặp khuôn mặt Nhị muộikiên định. Vân Thanh Lung biết nàng có quyết định.
“Tìm hắn.” Vân Chu Tước tự tin nâng lên mặt nhỏ. Trên khuôn mặt khôiphục nét thong dong dĩ vãng.”Cho dù hắn xem muội giống như người lạcũngkhông vấn đề. Một lần kinh nghiệm này. Muội sẽ hết sức đuổi hắn.”
Bất quá, cách nào tìm dịp cùng hắn gặp mặt đây.. Vân Chu Tướctự hỏi, gõ gõ mặt bàn. Đôi mắt nhưchim ưng. Mắt đẹp di chuyển đếnThân Đồ Phi Tĩnh, bất chợt nàng nở nụ cườ
Chứng kiến nụ cười của nàng. Ba tỷ muội Vân gia nhíu mày, cũngnhìn theo về phía Thân Đồ Phi Tĩnh. Rồi cũng theo vậynở nụ cười.
Chứng kiến các tỷ tỷ đều cười. Vân Tiểu Muội nghiêng đầu. Mc dùkhông hiểu các tỷ tỷ đang cười cái gì. Bất quá nàng cũng bắt chướccười với Thân Đồ Phi Tĩnh.
Chứng kiến bốn nụ cười đáng sợ như quỷ của Vân gia.Thân Đồ Phi Tĩnh lập tc dừng lại bước chân. Khôngtự chủ liền run run.
Mẹ nó. Hắn có dự cảm không tốt!
◎ ◎ ◎ ◎ ◎ ◎
Trời hại. Hắn Thân Đồ Phi Tĩnh là tạo cái ác nghit gì nhỉ? Vì saochuyện tốt không có phần của hắn. Chuyện xấu thì nhất định có hắn?
Thân Đồ Phi Tĩnh đau khổ phồng má. Yên lặng đi phía sau PhongNhật Lam. Miệng không ngăn được mấp máy theo.
“Phi Tĩnh. Ngươi đang ở đây tựẩm bẩm cái gì?” _Phong Nhật Lamchuyển đầu nhìn về phía bạn tốt. Dọc theo đường đi liền nghe thấy hắn đangphiền chán lầm bầm, toàn bộ câu chữ ngậm tại trong miệng. Làm ngườinghe không rõ ràng lắm.”Không, không có nha!” Thân Đồ Phi Tĩnh cốgắngcười. Dùng sức chụp bả vai Phong Nhật Lam.
“Không có. Ta rất tốt.”
Hắn cười đến sáng sủa. Chính là ánh mắt lại thực bất ổn. “Đúngkhông? .” Phong Ngày Lam hồ nghi nhìn Thân Đồ Phi Tĩnh. Phe phẩy quạtxếp. Con ngươíp lại thưởng thức.
“Bất quá bình thường ngươi không phải đều dính bên người chị dâusao. Thế nào hôm nay rảnh rỗi muốn cùng ta đến rượu lâu ăn cơm?”
“Ai nha. Suốt ngày xem nữ nhân kia. Xem lâu cũng sẽ chán.Hơn nữa đã lâu rồi không đi m nói chuyện phiếm với ngươi. Khó tìm được mộtlần thôi. Ha ha…” Thân Đồ Phi Tĩnh ha ha cười. Mồ hôi bắt đầu tíchtụ.
Ai! Vì cái gì hắn phải nhận làm đương sự này?
Vì do “Tỷ tỷ” cố tình đứng ra phân phó. khôngthể không làm nha! Vì cái gì… Đường đường một đại hiệpnhư thế bị thê tử nhà mẹ đẻ khi dễ nha?
“Thật sao?” Phong Nhật Lam thực khó tin lý do của Thân Đồ Phi Tĩnh.Hơn nữa chứng kiến Thân Đồ phi tĩnh mâu quang lấp lóe, tựa hồ đang lolắng.
Suốt hơn hai mươi năm. Năng lực nói dối của tên này vẫn tệ ynhư cũ!
Bất quá hắn cũng không vạch trần. Đợi xem Thân Đồ Phi Tĩnh chơi đùamúa rối việc gì.”Kia đi thôi. Rượu lâu liền phía trước.” Hắn cười cười,dẫn đầu đi lên phía trước.
“À! được.” Thân Đồ Phi Tĩnh vội vã theo. Hắn cũng không phải là đứangốc, biết năng lực nói dối của mình dở bao nhiêu. Chính là hắn rất rõràng. Phong Nhật Lam khôn khéoịnh cũng nhìn ra hắn đang tìm cớ nói dối.
Bất quá. Phong Nhật Lam tại sao không nói khác?
Thân Đồ Phi Tĩnh nhíu mày. Thật sự đoán không ra ý tưởng PhongNhật Lam. Đành phải yên lặng theo tiến vào rượu lâu. Kêu điếm tiểu nhịmang đếnlầu hai bao sương.
“Khách quan. Ti. Mời vào! Cô nương ấy chờngươi đã lâu rồi.” Điếmtiểu nhị cong thân xuống nói.
“Cô nương?” Phong Nhật Lam nhíu mày. Mởliêm màn. Liền chứng kiến Vân ChuTước ngồi ởbên trong. Vừa nhìn thấy hắn, mặt nh thanh lệ hiện ratươi cười. Hắn lập tức chuyển đầu nhìn về phía Thân Đồ Phi Tĩnh.
“Ha ha…” Thân Đồ Phi Tĩnh lập tức cười khổ.
“Ách… Ta nhớ còn cần giúp Bạch Hổ làm vài sựkiện. ta rời khỏitrước. Các người tán gẫu nha!” Nói xong, không dám nhìn Phong Nhật Lam đangliếc mắt. Vội vã rời khỏi.
“Phong Nhật Lam. Ta có lời muốn nói với ngươi.” Sợ hắn rời khỏi. VânChu Tước vội vã lên tiếng.
“Hả?t Lam nhìn về phía nàng. Đi vào bao sương. Tìm chiếcghế dựa tùy ý ngồi xuống. Gợi lên nét cười nhạt.”Có chuyện gì quan trọngkhiến Vân cô nương hoảng hốt như thế. Còn tìm Phi Tĩnh nhờdàn dựng trò múarối. Cần gì chứ? Chần nàng lên tiếng ta sẽ đến ngay.”
“Thật sao? Ngươi thực sẽ đến à?” Nhìn hắn. Vân Chu Tước cắnbờ môi dưới.
“Đương nhiên.” Phong Nhật Lam ảm đạm cười. Tinh mâu khẽ nhếch.Chế trà vào bát uột ngụm trà.”Ngươi nói dối!” Nàng lại không tin.”Ngươicăn bản là sẽ không đến. Bởi vì ngươi căn bản không muốn nhìn thấyta. Có đúng không?”
Phong Nhật Lam không nói chuyện. Chính là tươi cười càng rõ ràng.”Ngườikhông muốn nhìn thấy ta chính là nàng.”
“Ta không có!Vân Chu Tước gấp gáp đến độmuốn bắt bàn tay hắn. Nhưng hắnlại rút ra không để nàng chạm tới. Động tác né tránh làm nàng ngẩn ra.
“Ta… Xin thứ lỗi.” Nàng há miệng giải thích.”Ngày đó nếu ta… Ta quánóng nảy, luống cuống. Mớủ thứ không đúng. Ta không phải thật tâm.”
“Là thế à?” Phong Nhật Lam lạnh lùng nâng mâu. Lãnh đạm nhìnnàng.”Thì sao? Điều này đối với ta đã không quan trọng.”
“Ta…” Hắn thái độ đạm mạc khiến nàng không biết phải làm sao, khôngbiết phải nói cái gì. Chỉ có thể yên lặng quan sát theo hắn.
Phong Nhật Lam dời tầm mắt. Tách khỏi sựchăm chú của nàng.”Nếu không cóchuyện gì. Ta đi trước. Sau này thỉnh không cần cần dựng múa rối. Đã quên rồi.Lúc đó là nàng không quan tâm ta.” Dứt câu hắn lập tức đứngy
.”Ta… Ta yêu ngươi!” Vân Chu Tước cố lấy dũng khí đối với hắn nói.Mặt nhỏ ửng hồng. Nàng không trốn tránh. Nhìn hắn thật sâu.
“Có lẽ lúc trước đã yêu thương ngươi. Chỉ là ta sợgặp ngườiyêu. Ta sợ… Ly Đường ca rời khỏi. Từ bỏmột người, ta rất khổ sở. Tasợ hãi tiếp tục mất đi mới không muốn tiếp tục yêu. Cho nên lên tiếngđảthương ngươi. Kỳ thật là ta nhát gan quá gây rắc rốin thứ lỗi. Thậtsự xin thứ lỗi…”
Nàng thật không phải là cố ý muốn đả thương hắn. Nàng khôngphải…”Ta, ta một mực trốn tránh. Ta chạy thoát bốn năm. Không dám đối diệnsự thật Ly Đường ca đã chế. Bất ngờ gặp được ngươi. Ta đã trốn. Tađang trốn tránh lòng mình dao động…ta cho tới bây giờ không nghĩ ngươitrởthành Ly Đường ca. Ta biết ngươi là Phong Nhật Lam. Ta luôn cho rằng.”
Nàng đi lên trước, cắn môi. Thật cẩn thận nắm lấy y phục của hắn.”PhongNhật Lam. Đừng giận ta Được không?”
Buông khỏi tay nàng. Phong Nhật Lam mặt không biểu lộ cảm xúc nhìnnàng.”Ta không giận nàng. Bởi vì đã không cần phải ….”
“Phong Nhật Lam…”
“Đủ rồi.” Hắn cắt ngang i của nàng. Không muốn tiếp tụcnghe.”Vân cô nương. Liền như thế kết thúc đi! Ta mệt mỏi.” Tim củahắn đau nhức.
Tha thứ cho nàng. Đối với hắn hiện tại mà nói. Rất khó.
“Mệt mỏi?ước ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn.
Không hề nhiều lời. Cũng không lần nữa nhìn nàng liếc mắt một cái.Phong Nhật Lam xoay người rời khỏi.
“Ta sẽ không bỏ cuộc!” Đối diện b lưng của hắn. Nàng lên tiếngnói.
Phong Nhật Lam ngưng một chút. Lại không xoay người, tự nhiên rờiđi. Nhìn thân ảnh hắn dần khuất. Vân Chu Tước bóp chặt taynhỏ bé. Đôi mắt toát ra quang mang kiên quyết.
“Ta sẽ không bỏ cuộc
Nàng. Tuyệt đối sẽ tiếp tục đến khi hắn chịu đối với nàng khăngkhăng một mực.