Trưa hôm sau, Cố Vân Tranh bưng một hộp dưa hấu tới.
Ở trong phòng bệnh buồn chán nhiều ngày như vậy, Tô Vi An nhìn thấy dưa hấu đôi mắt sáng lên, Cố Vân Tranh bình tĩnh mở hộp dưa hấu ra, thản nhiên dùng tăm chọc vào... góc nhỏ nhất, rồi đưa nó vào miệng cô anh nói: "Hãy cho vào miệng và nhấm nháp để nếm thử."
Tô Vi An! "..."
Sau đó, Tô Vi An chỉ... thực sự chỉ nhấm nháp và nếm thử...
Thay vào đó, Cố Vân Tranh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của cô, và bắt đầu ăn dưa hấu một cách nhàn nhã.
Tô Vi An không nói nên lời.
Nhưng suy cho cùng, là bởi vì cô chưa khỏi, không thể ăn dưa hấu. Cố Vân Tranh cho cô nếm thử, coi như là điều tuyệt nhất nhân gian, cho nên Tô Vi An cũng không tức giận, ngược lại cảm tạ nói: "Hôm qua tôi đã nói chuyện điện thoại với mẹ tôi, họ thật sự không biết gì về việc tôi nhập viện, cảm ơn giáo sư Cố đã giúp đỡ tôi, tôi đã không làm họ lo lắng vô ích."
Cố Vân Tranh ngơ ngác nói: "Bọn họ chẳng lẽ còn không biết em ở Trung Phi sao?"
Nếu không, chỉ địa danh này thôi cũng đủ khiến cha mẹ Tô Vi An sợ hãi rồi.
Cho đến bây giờ, Tô Vi An không có gì để giấu Cố Vân Tranh, cô gật đầu và nói: "Tôi đã nói với họ rằng tôi vẫn ở Pháp và đã tìm được một công việc ổn định. Tôi rất thích thành phố Paris, vì vậy tôi muốn ở lại đây."
"Thực tế là?"
Tô Vi An mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chua-lanh/1825720/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.