Trước khi quyết định đến Trung Phi, báo chí vẫn đăng tin về sự hy sinh của những người lính giữ hòa bình, không lâu sau khi dịch bệnh Ebola qua đi. Cô nhìn thấy trên mạng những bức ảnh những đứa trẻ gầy gò, cổ trướng, bụng phình to vì đói nên đã đến đây mà không màng đến nguy hiểm và sự hỗn loạn ở đây.
Bản thân cô cũng không biết tại sao mình đến đây, để giúp đỡ người khác hay để chuộc lỗi. Cô muốn giá trị của cuộc sống, và muốn nhận ra giá trị của bản thân ngay cả từ cuộc sống của người khác, vì vậy cô luôn mạnh mẽ và không quan tâm. Cô chưa bao giờ sợ hãi kể từ khi đến đây, đó là bởi vì...
Cô không muốn sống sao?
Cô đột nhiên không thể nói được, và trong đêm oi bức này, cô run rẩy toàn thân. Gió đêm thổi tung cát trên mặt đất, Tô Vi An chỉ cảm thấy nhức mắt, nhắm mắt lại, không lâu sau, nước mắt thấm ướt khóe mắt. "Nơi này thực thích hợp với cô".
Luôn luôn có nguy hiểm, và luôn có người cần giúp đỡ. Chủ nghĩa anh hùng bi thảm của cô thực sự phù hợp ở đây. Sau khi để lại câu nói cuối này. Cố Vân Tranh nhìn Tô Vi An rồi rời đi.
Tô Vi An thu dọn đồ đạc và rời khỏi ký túc xá bệnh viện vào lúc rạng sáng, cô không cố ý dậy sớm mà chỉ ngủ qua đêm.
Kéo vali đi dạo trên đường phố Bangui (Thủ đô Cộng hòa Trung Phi),khác với lần trước cô rời đi khi bị Cố Vân Tranh sa thải, cô cũng không giải thích được tại sao, mặc dù cô lựa chọn tự mình rời đi, nhưng có một tia nổi buồn trong lòng cô.
Nhưng vào lúc này, một giọng nữ đột nhiên cắt đứt buổi sáng tĩnh lặng: "Cướp! Bắt cướp! Cướp, tới giúp tôi!"
Nguồn gốc của giọng nói cách Tô Vi An rất gần, cô nhanh chóng rẽ sang một góc phố, liền nhìn thấy một phụ nữ da đen đang ngồi xụi lơ trên mặt đất, níu kéo chiếc túi với một thanh niên cao gầy.
Tô Vi An gần như không nghĩ ngợi gì, lập tức lao tới giúp người phụ nữ lấy lại chiếc túi, nhưng vào lúc cô vừa tới, tên cướp thoát khỏi sự níu kéo của người phụ nữ và nhanh chóng chạy về phía trước.
Tô Vi An đuổi theo tên cướp, đưa tay ra và túm được một góc của chiếc túi, cô giữ chặt nó, và tên cướp bị cô làm cho loạng choạng. Anh ta quay lại và nhìn thấy một cô gái, sau đó anh ta dùng vũ lực để chiến đấu với cô ấy. "Thả ra!'"
Tô Vi An không để ý đến anh ta, quay đầu lại và hét lên với người phụ nữ vẫn đang ngồi trên mặt đất: " Gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát!"
Tên cướp vừa nghe đến chữ "gọi cảnh sát " thì sắc mặt lập tức biến đổi, Tô Vi An còn chưa kịp quay người thì anh ta đã rút ra một con dao nhỏ, Tô Vi An chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng bạc lóe lên.
Nhưng mà khi cô còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, trên bụng đã có một con dao cắm vào. Một khắc sau, đối phương rút dao ra máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất. Cơn đau dữ dội ập đến, Tô Vi An dùng hết sức che vết thương, hai chân khuỵu xuống trực tiếp quỳ trên mặt đất, tên cướp trẻ tuổi nhìn thấy cảnh này hoảng sợ, chộp lấy chiếc túi vừa cướp được quay người bỏ chạy. Tiếng la hét của người phụ nữ từ khắp nơi truyền đến, nhưng người phụ nữ bị mất túi xách không dám đuổi theo tên cướp, càng không dám lại gần Tô Vi An người bê bết máu.
Tô Vi An dùng sức ấn mạnh, nhưng máu từ vết thương vẫn không ngừng tuôn ra, mặc dù từ khi nhận được giấy chứng nhận chuẩn đoán gen, cô ấy dường như đã bị kết án tử hình.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau, cô nhận ra điều đó cuộc sống của cô đang trôi qua từng chút một. Bởi vì vết thương ở bụng trên, mỗi một hơi thở đều sẽ làm vết thương động đậy, truyền đến tim đập thình thịch, cô nhất thời rơi vào hoảng sợ cực độ, cái sợ hãi kia giống như một cây dây leo cực lớn, gắt gao bóp ngẹt cổ họng của cô.
Cô dùng một tay che vết thương, tay còn lại dính đầy máu của mình run rẩy thò vào túi lấy điện thoại di động ra, nghiến răng nghiến lợi nhất quyết tìm số của Cố Vân Tranh trong nhật ký cuộc gọi và bấm gọi. Sau hai tiếng đổ chuông, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, rất ngắn gọn: "Xin Chào!"
Khoảnh khắc cô nghe thấy giọng nói của anh, mũi của cô đau không biết tại sao, cô hít một hơi thật sâu và nói: "Cố Vân Tranh, tôi đã bị đâm vào bụng bằng một con dao ở góc phố phía tây của khu nhà gần bệnh viện. Làm ơn anh... đến cứu tôi với..."
Sáng sớm đường phố thưa thớt người qua lại, khi Cố Vân Tranh đến nơi đã thấy Tô Vi An nằm trên đường cát, máu lan ra thấm đẫm cát, đông lại thành màu đỏ đen, có một người phụ nữ đang đứng nhìn từ xa, nhưng không tiến lên.
Khi nghe cô nói cô bị thương qua điện thoại, anh chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, không kịp nghĩ ngợi, lập tức cầm mấy đồ sơ cứu trong phòng cấp cứu chạy ra ngoài. Ngay cả bác sĩ phẫu thuật từng chứng kiến nhiều sự sống và cái chết cũng vẫn bàng hoàng khi nhìn thấy cô nằm trên vũng máu.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Anh chạy tới, bên tai cô hét tên cô: "Tô Vi An! Tô Vi An, tỉnh lại đi!" Người đang nhắm mắt lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, cô mở miệng tựa hồ muốn nói cái gì. Rất may là cô vẫn còn tỉnh, nghĩa là lượng máu chảy ra ở mức chấp nhận được và chưa đến mức sốc.
Cố Vân Tranh nhanh chóng bỏ tay đang che vết thương ra, liếc nhìn vết thương, sau đó nhanh chóng lấy băng gạc ra ấn lên đó, nói với Tô Vi An: "Đừng có nói chuyện, ấn mạnh vào!"
Sau đó anh cho cô ấy nằm ngang, và trực tiếp bế Tô Vi An chạy đến bệnh viện. Vết thương ở bụng trên quá đau, hô hấp càng ngày càng khó khăn, nhưng Tô Vi An vẫn giơ tay trái lên, túm lấy vai áo anh, khó nhọc thở hỗn hển:"Cố Vân Tranh... "
Anh tức giận ngăn cô lại: "Đừng nói nữa! Tiết kiệm sức lực đi!"
Nhưng Tô Vi An cố chấp muốn nói, lúc này mới có thể nở nụ cười: "Anh... Anh sai rồi, tôi không muốn chết, tôi... Tôi muốn sống, tôi rất muốn sống."
Cố Vân Tranh, tôi muốn sống, tôi nên làm gì?
Tô Vi An đã nói với chính mình vô số lần rằng ngay cả khi cô còn sống, cô có thể không hạnh phúc, bao nhiều người đang phải vật lộn để sống sót mỗi ngày, kết quả di truyền đó có thể là một sự giải thoát cho cô nhưng trái tim này cố chấp không thể tin được. Đi vòng quanh thế giới không mục đích trong hai năm, và đến Trung Phi một mình, không phải vì cô muốn chết, mà vì cô rất muốn sống. Cô muốn sống mỗi ngày trong đời mình có giá trị bằng hai hoặc thậm chí ba ngày của người khác, và cô hy vọng rằng mình có giá trị.
Nhưng cho dù cô liều mạng làm, thì làm được cái gì? Cô chỉ là một phế phẩm được chọn lọc và đào thải theo quy luật "kẻ thích nghi nhất", trên đời này không có cô thì cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng cô vẫn sống. Cô muốn sống!
Cô đột nhiên khóc, rõ ràng cô không còn sức lực, nhưng cô vẫn không tự chủ được mà khóc. Cố Vân Tranh cuối đầu, chỉ thấy trên mặt cô bê bết máu, tóc rối bời dính ở trên trán, cô rối rắm như vậy, trong đôi mắt trong veo của cô hiện ra anh chưa từng thấy qua bối rối, tản ra sau tầng tầng lớp lớp sương nước.
Cô ấy nói cô ấy không muốn chết.
Cô ấy nói rằng cô ấy thực sự muốn sống.
Trái tim Cố Vân Tranh không hiểu vì sao co thắt lại, giống như ai đó đột nhiên bóp đến phát đau, anh ôm đầu cô vào lòng, cúi đầu ghé vào tai cô thì thầm: "Đừng nói nhiều, vết thương của em là ở trên bụng bên trái. Dựa vào lượng máu chảy ra, lá lách hẳn là không bị thương, chúng ta rất nhanh sẽ đến bệnh viện, em sẽ không chết! Nghe thấy chưa!"
Cô dùng sức lực cuối cùng nói: "Đừng nói với ba mẹ tôi..."
Khi lao vào phòng cấp cứu, Cố Vân Tranh trực tiếp hét lên: "Bác sĩ khoa ngoại tổng quát đâu? Gọi bác sĩ Từ ở khoa ngoại tổng quát đi! Tô Vi An bị dao đâm!"
Những người có mặt chưa bao giờ nhìn thấy Cố Vân Tranh vội vàng như vậy, sau khi kinh ngạc, họ đều tập trung xung quanh, họ thấy Tô Vi An bị thương thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng đẩy cáng đi gọi bác sĩ đa khoa.
Chị Lan chạy vào phòng phẫu thuật kêu người chuẩn bị phẫu thuật, Cố Vân Tranh đặt Tô Vi An lên băng ca, giúp cô băng bó vết thương và hỏi: "Em thuộc nhóm máu nào?"
Nhưng cô không trả lời anh.
Cố Vân Tranh vỗ vai cô ấy và gọi tên cô ấy thật to bên tai: "Tô Vi An! Tô Vi An, tỉnh lại đi!"
Vẫn không có phản hồi.
Rất tiếc, cô bất tỉnh rồi.
Cố Vân Tranh đẩy băng ca của Tô Vi An, đang định lao vào phòng phẫu thuật, lại bị chị Lan chặn ở cửa, chị Lan thấy tình trạng của anh không ổn liền nghiêm túc nói: "Bác sĩ Cố, giao bệnh nhân cho tôi. Nơi này người không phận sự không được vào!"
Cố Vân Tranh buông tay cô ra, cố hết sức bình tĩnh nói: "Vết thương của cô ấy là ở bụng trên bên trái, nhắc bác sĩ Từ chú ý động mạch xung quanh có bị thương hay không, cô ấy không muốn người nhà biết, hơn nữa cần hai bác sĩ tham gia ký tên và ra quyết định điều trị."
Chị Lan đỡ lấy Tô Vi An, đẩy cô vào phòng phẫu thuật, nói với Cố Vân Tranh: "Tôi hiểu rồi, bác sĩ Cố, tôi sẽ trông chừng ở đây, anh đi nghĩ ngơi trước đi, hôm nay anh còn phải phẫu thuật cho Kouyate. Anh nhớ chứ?"
Vì tình trạng đặc biệt của Kouyate nên ngày nhập viện, ngày phẫu thuật, giờ xuất viện được xát định nghiêm ngặt từ trước, bác sĩ người Pháp từ bệnh viện đa khoa sẽ đến quan sát ca phẫu thuật...
Lúc này Cố Vân Tranh toàn thân bê bết máu, thoạt nhìn vô cùng xấu hổ, nhưng lại kiên quyết lắc đầu: "Tôi không sao, không cần nghĩ ngơi, tôi ở bên ngoài chờ một lát, chờ khi cô ấy ra ngoài..."
Chị Lan gay gắt nói: "Bác sĩ Cố, không cần anh ở đây nữa. Ca phẫu thuật của Kouyate đã được Tô phiên dịch viên cứu trước mặt các bác sĩ người Pháp. Cho dù là vì cô ấy, anh cũng nên giữ sức để chuẩn bị cho ca phẫu thuật của Kouyate."
Cố Vân Tranh nhìn hành lang phòng phẫu thuật, lúc này bác sĩ Từ cùng trợ lý đã rửa tay chuẩn bi vào phòng phẫu thuật. Đột nhiên điện thoại di động vang lên, không cần nhìn, Cố Vấn Tranh cũng biết là trợ lý gọi để xác nhận thời gian ca phẫu thuật của Kouyate.
Đúng vậy, ca phẫu thuật này là do Tô Vi An tuyệt vọng đó tranh giành trước mặt mọi người, mặc dù bản thân cô không cảm thấy ca phẫu thuật này chắc chắn như anh nói, nhưng cô vẫn ủng hộ anh. Tại sao không chờ kết thúc ca phẫu thuật rồi đến chỗ cô ấy.
Anh hít sâu một hơi: "Tôi hiểu rồi."