Trong núi trời tối rất nhanh, không có ánh đèn tuýp như thành phố, trên cao chỉ có ánh trăng tròn, cả thế giới cứ như chìm vào trong thời đại mêng mông.
Tuy con đường trong thôn rất nhỏ hẹp, nhưng đã có điện mười mấy năm trước, chỉ là không biết có phải trời quá tối không mà ánh đèn cũng trở nên ảm đạm, chẳng giống ánh điện sáng ngời ở thành thị gì cả.
Úc Linh vừa tắm xong, gió đêm thổi tới trận lạnh lẽo, khiến da thịt mẫn cảm nổi đầy gai ốc, cô vội vã xoa mặt, kéo chặt áo khoác lại, chui vào phòng bà ngoại.
Bà ngoại ngồi dưới ánh đèn đang sắp xếp lại thực phẩm dinh dưỡng Úc Linh mang về, trên mũi đeo một chiếc kính lão.
Thấy Úc Linh tiến vào, bà ngoại cất giọng nói, “Sao cháu mua đồ linh tinh thế? Sức khỏe bà vẫn tốt, không cần ăn mấy thứ này đâu…”
“Coi như của mua là của được mới an tâm ạ” Úc Linh cuốn tóc lên, ngồi xếp bằng cạnh bà ngoại, nhấc mấy thứ dưỡng phẩm lên giới thiệu cho bà biết là thứ gì, có một nửa rất phù hợp cho bảo vệ sức khỏe người già.
Bà ngoại cố sức mở mắt xem, vừa cười ha ha nghe cháu gái giảng giải, đợi sau khi cô nói xong, lại nói, “Sức khỏe bà một nửa sắp xuống lỗ rồi, ăn nhiều vậy chẳng ích gì, sau này đừng có mua nữa, dù cháu có tiền, cũng không cần tốn như thế”
“không sao đâu, hết tiền thì lại kiếm ạ, nhưng bà thì chỉ có một, chẳng cách nào kiếm được về”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-yeu/2352533/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.