Trời sáng hẳn, Úc Linh chậm rãi mở mắt, bất giác bị ánh sáng kích thích thấy chói mắt khó chịu. Cô chôn chặt đầu trong chăn một lúc, rồi mới chậm rãi bò dậy, tóc dài rối tung xuống, có mấy sợi rớt xuống mặt. Đôi mắt mở to dại ra nhìn một lúc, rồi mới tỉnh táo chút, cầm điện thoại lên nhìn mới thấy đã gần mười một giờ trưa rồi.
Úc Linh trầm mặc một lúc, cuối cùng quyết định không lười thêm nữa, vội vàng dậy nhanh. Cô dẫm chân trần trên nền nhà bóng loáng lạnh lẽo, mở cửa phòng, liếc mắt nhìn một cái thấy người đang ngồi ở hành lang uống trà.
“Chào buổi sáng”
Người đàn ông có vẻ giống thanh thiếu niên kia nhìn về phía cô mỉm cười. Mặt trời bên ngoài sáng rực rỡ, trời quang mây trắng, mọi vật tỏa sáng bừng bừng đầy sức sống, non xanh nước biếc xa xa, cánh đồng rộng ngang dọc, cùng đan xen nhau trở thành một bức tranh vô cùng tuyệt đẹp. Nhưng vào giờ khắc này, cảnh sắc như biến thành cảnh tôn anh lên, người đàn ông đắm chìm trong ánh sáng sáng ngời lại vô cùng tuấn tú và sạch sẽ, ôn nhuận, trong sáng, chỉ cần người ta liếc mắt một cái cũng cực có cảm tình.
Úc Linh ừ một tiếng, đôi mắt thẳng băng nhìn anh chằm chằm.
Lúc này bà ngoại bưng một đĩa khoai lang nóng hổi tới, vừa thấy cô thì bảo, “A Linh à, có phải bị ốm rồi không? Cháu đã ngủ 12 tiếng đồng hồ rồi, hay trời hôm qua lạnh không đắp chăn kỹ hả?”
Úc Linh im lặng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-yeu/2352513/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.