Sáng sớm bệnh viện đã lui đi quỷ tịch hắc ám, tia nắng ban mai xé toang màn đêm, ngoài cửa sổ xa xa truyền tới tiếng người, toàn bộ thế giới như được rót sinh khí trở nên ấm áp đầy sức sống hẳn.
Như âm dương luân phiên, trở về nhân gian.
Úc Linh dựa vào tường, trong ngực ôm chặt bồn cây lục la, ngồi ở giường nhỏ, hai mắt nhìn bà ngoại trên giường không chớp, lắng nghe tiếng hít thở rất nhỏ trong không gian yên tĩnh, hơi thở nhợt nhạt ấy như đánh vào tận đáy lòng.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến, do ngồi cứng hơi lâu nên phản ứng của cô có vẻ chậm chạp, cả người chẳng có sức sống phối hợp, bất giác ngồi lâu quá cũng hết cách nhúc nhích.
Dì hộ lý tới rất sớm, bà đem bữa sáng vào, nhìn thấy người ngồi trên giường kia, hạ giọng hỏi, “Úc tiểu thư dậy rồi?”
Úc Linh chậm rãi ừ một tiếng. Do bức màn khép hờ, ánh sáng trong phòng cũng tối, dì hộ lý cũng bất giác không để ý tới sự khác thường của cô, chỉ thấy hơi kinh ngạc khi thấy cô dậy sớm như thế.
Dì hộ lý dọn xong bữa sáng, qua mười phút thì bà ngoại tỉnh giấc.
Người già ngủ rất tỉnh, chỉ chút gió lay thôi cũng tỉnh ngay, nhưng hôm nay bà ngoại còn dậy muộn hơn mọi lần nửa giờ, dì hộ lý bất giác thấy lo, múc nước cho bà rửa mặt, phát hiện ra bà như già đi một ít, hơn nữa tinh thần cũng có chút không tốt, còn kém hơn cả ngày hôm qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-yeu/2352501/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.