🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hôm nay lúc Hề Từ tới thăm bà ngoại, vừa đến gần đưa gói quà, đưa xong thì lại trực tiếp tới, lấy mô tô công ty trang bị ra, loại này rất phù hợp để chạy đường núi.

Lúc vẻ mặt Úc Linh bình thản ngồi lên xe máy, hiểu ra Hề Từ cho tới giờ chẳng hiểu nghĩ gì về mô tô này, lúc này mới thấy chở cô trên chiếc xe này rất ấm ức, nghĩ nghĩ muốn đổi loại xa hoa hơn chút.

Cô thoạt nhìn như một đứa bé chuyên được người ta chiều chuộng, ra vào đều ngồi trên xe lớn, là loại người chuyên được người khác nâng niu trong tay.

Nhưng lúc này biểu hiện của cô thì bất kể là Rolls-Roys hay xe ba bánh cũ nát trước mặt cô cũng chẳng khác nhau, thần sắc cô bình tĩnh tới mức nhìn không ra là thích hay ghét nữa.

Sau khi Úc Linh ngồi yên xong, đội mũ bảo hiểm anh đưa vào, một tay đỡ lấy phía sau càng, nói một câu, “Được rồi”

Phát hiện ra cô không giống như trên TV ôm lấy eo mình, hoặc để trên vai, Hề Từ hơi chút thất vọng. Nhưng chút thất vọng đó so với chuyện phát sinh đột ngột này thì chẳng đáng nhắc tới, ánh rất nhanh mỉm cười, đôi mắt nhìn phía trước, phá lệ rạng ngời.

Nhà Hề Từ cách bệnh viện không xa đi chừng nửa giờ. Lúc xe máy tiếng vào trong con phố cổ ở huyện thành, Úc Linh không kìm được nhìn nhìn, con phố này cho cô cảm giác như đột nhiên tiến vào một thế giới cổ xưa, bất kể là phiến đá hay con phố nhỏ hẹp, hay mỗi góc tường loang lổ, hoặc có người già ngồi trước bậc thang cửa cầm quạt hương bồ phe phẩy, hay một đứa bé đang chạy như điên ngoài đường… Tất cả đều ngập tràn hơi thở sự sống.

Xe máy dừng trước một tòa nhà cũ ba tầng, cánh cổng sơn cũng bong từng mảng, cũng giống y chang quang cảnh chung quanh, không có vẻ gì là xuất chúng cả.

Úc Linh xuống xe, ngoan ngoãn lùi sang một bên, để anh dựng xe máy đi mở cửa.

Sau khi mở cửa ra, trên mặt Hề Từ hiện lên đỏ ửng, hơi ngượng ngùng, nhìn cô một cái, mỉm cười nói, “Mời vào”

Cô rụt rè đáp lại một câu, đi qua cửa, đập vào tầm mắt là căn phòng không tính là xa hoa.

Ngoài dự đoán, phía sau cánh cửa là thế giới vô cùng xinh đẹp, đưa mắt nhìn cả thì thấy mọi thứ được xếp đặt rất ngăn nắp, có đủ các loại hoa cỏ cây cối xanh tươi, xen lẫn lá vàng, đỏ dưới ánh nắng đan xen lẫn nhau, rất mát mắt, không khí phá lệ tươi mát, phảng phất như trong nháy mắt từ một nơi ồn ào phàm tục tiến vào một thế giới tự nhiên xinh đẹp.

Lúc này, một giọng nói vang dội vang lên, “A a a, Hề Triển Vương đã về! OH my god! Ngài còn dẫn theo một mỹ nữ nữa, có gian tình. Có gian tình!”

Úc Linh, “…”

Hề Từ, “…”

Úc Linh theo tiếng nhìn lại, thì thấy ở hành lang có một con Anh Vũ Kim Cương tím lam xinh đẹp đang đậu, chào nó, “Chào mày”

“Mỹ nữ, chào cô! Chào cô! Tôi tên Anh anh, Anh Vũ Anh, không phải Thôi Oanh Oanh xúi quẩy. Mỹ nữ là ai vậy?” Con Anh Vũ Kim Cương tím lam lễ phép hỏi lại.

“Ta tên Giang Úc Linh”

“Mỹ nữ, cô và Hề Triển Vương có quan hệ gì?”

Úc Linh nhíu mày, sao có cảm giác như bị con Anh Vũ này thẩm vấn thế? Nghĩ, bất giác quay đầu hỏi Hề Từ, “Là anh nuôi à?”

Hề Từ ho khan một câu, như bị phản ứng của con Anh Vũ làm cho thẹn, nói, “Cô đừng để ý tới nó, nó chính là hay ồn ào” Nói rồi, bình thản lườm con Anh Vũ Kim Cương tím lam kia một cái.

Anh Vũ Kim Cương tím lam có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Hề Từ, thì không dám nói nữa, đập đập cánh, rầm một cái bay từ cửa sổ vào nhà.

Hề Từ dẫn Úc Linh vào nhà, bảo cô ngồi ở sô pha đợi. Úc Linh ngồi liếc mắt đánh giá trong nhà một lượt. Cô biết về cha mẹ Hề Từ đã mất đột ngột từ lúc nhỏ qua lời kể của thím Lục, anh được chú ruột nuôi lớn, trước khi còn đang vị thành niên thì vẫn ở nhà chú, sau khi tốt nghiệp trung học thì mới chuyển tới huyện thành. Đám nhà ở này nghe nói là do cha mẹ anh để lại cho anh, ngày thường ở huyện thành anh vẫn ở nơi này.

Đồ trong nhà đều là những đồ được làm từ gỗ, cổ kính, giá trị xa xỉ, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái. Bất ngờ chính là, ở đây thoạt nhìn cực kỳ sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, thật không giống như nơi ở của người đàn ông độc thân, sạch tới mức không thấy một hạt bụi tý nào.

Sau đó cô lại nhìn thấy con Anh Vũ Kim Cương tím lam kia ngậm một ấm trà bay từ bếp ra, đậu xuống bàn trà, thả ấm trà xuống, nói với Úc Linh, “Người đẹp, uống trà, tự rót nhé, đừng khách sao”

Úc Linh, “… Cảm ơn”

Biểu hiện trí lực của con Anh Vũ Kim Cương tím lam này khiến Úc Linh hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt cô vẫn bình thản như cũ, cứ như bất kể con Anh Vũ Kim cương tím lam này có làm gì cũng đều rất bình thường. Cũng bởi biểu hiện bình thản này của cô, con Anh Vũ Kim Cương tím lam vô cùng cao hứng, rất muốn lải nhải với cô một chút vì cô là con người giống cái đầu tiên Hề Từ dẫn về, thì bị một bàn tay bóp chặt lấy mỏ.

Con Anh Vũ Kim Cương tím lam lập ngoan ngoãn như thỏ ngay.

“Cô trước tiên cứ ngồi uống trà ở đây nhé, tôi sẽ đi lấy sổ hộ khẩu ngay” Hề Từ dặn cô.

Đợi sau khi Hề Từ lên lầu, con Anh Vũ Kim Cương tím lam cũng bay đi theo lên.

Úc Linh ngồi trên sô pha trong phòng khách, có thể nghe thấy giọng con Anh Vũ kia đang hỏi ồn ào, “Hề Triển Vương, sao ngài lại mang một giống cái tới thế?” “Hề Triển Vương, ngài có kế hoạch gì vậy?” “Hề Triển Vương, ngài muốn tìm gì thế? Có cần điểu giúp ngài không?” “Hề Triển Vương, đây là thứ gì vậy?” Linh tinh, trí lực quá cao, thật chẳng giống một con anh vũ tý nào.

Nhưng Úc Linh vẫn bình thản như cũ, cũng không có ý nghiên cứu ý tứ của con chim, từ nhỏ cô đã gặp rất nhiều động vật có biểu hiện khác thường rồi, chỉ một con Anh Vũ tương đối thông minh thôi mà, có gì đâu.

Động tác Hề Từ rất nhanh, lấy được hộ khẩu thì xuống ngay, Con Anh Vũ Kim Cương tím lam bay sau anh, bộ dạng “Điểu có chuyện muốn nói nhưng điểu không dám mở miệng”, bay tới bay lui bên cạnh Hề Từ, rồi lại không dám gần anh.

Úc Linh không kìm được nhìn thoáng qua con Anh Vũ Kim Cương quái dị kia, nhưng cô cũng không để ý nhiều tới nó, mà lại nhìn vào người thanh niên ngồi đối diện, thoạt nhìn anh như có gì muốn nói vậy.

“Cô có đem theo hộ khẩu không?” Hề Tử hỏi, hiện giờ bình tĩnh lại, anh vẫn cảm thấy cô quyết định tùy hứng như cũ, tuy điều này cũng khiến anh rất cao hứng.

“Có mang” Úc Linh chậm rãi uống trà đáp lại, “Từ lúc ra khỏi thôn thì đã mang theo bên người rồi”

Hình như người bình thường thì rất ít khi mang theo sổ hộ khẩu gì gì đó trong người đi? Trong lúc Hề Từ bất chợt không nói được gì, Úc Linh đã đứng dậy, đôi mắt trong veo nhìn vào mắt anh nói, “Đi thôi, đi Cục Dân Chính nào”

Hề Từ, “…”

Tim Hề Từ đập hơi nhanh, thấy vẻ mặt cô bình thản lãnh đạm, cũng không có ý thay đổi, áp cơn vui mừng trong lòng xuống, để bản thân trấn tĩnh lại, cứ việc lúc này lòng bàn tay anh đã ướt đầm mồ hôi.

Cả hai cùng đi ra cửa. Con Anh Vũ Kim Cương tím lam bay sau họ, đậu xuống tường, thấy hai người định lên xe thì hỏi, “A a a, các người đi đâu thế?”

Úc Linh vừa ngồi yên trên xe máy, vừa trả lời nó, ‘Đi Cục Dân Chính”

“Làm gì?”

“Kết hôn”

“…”

Vẻ mặt Úc Linh quá bình tĩnh đội mũ bảo hiểm lên, đỡ lấy phía sau xe máy, không để ý tới con Anh Vũ Kim Cương kia đang bị chấn động thất kinh không nói nổi, dù sao thì cô cũng chẳng cách nào nhìn ra được tâm tình của con Anh Vũ kia thế nào cả.

Mãi cho tới khi xe máy đã đi xa, con Anh Vũ Kim Cương tím lam lúc này mới kêu lên a a, “Tổn thọ rồi! Cái lão xử nam (trai tân) Hề Triển Vương thế mà lại muốn kết hôn rồi! A a a, đây rốt cuộc là có ý gì thế?” Vừa kêu vừa đập cánh bay tán loạn.

***

Trước cổng Cục Dân Chính, Hề Từ dựng xe máy xong, quay đầu nhìn người bên cạnh đang đứng ngoan ngoãn đợi, bộ dáng ngoan ngoãn của cô, quả thật giống bà bà Úc nói vậy, là một cô gái rất dễ khiến người ta mềm lòng.

Anh lại hỏi lại lần nữa, “Cô đã quyết định chắc chắn rồi chứ?”

Thực ra anh lo cô chỉ xúc động nhất thời, nếu xong việc mà hối hận thì làm sao đây? Úc Linh ừ một tiếng, nói, “Quyết định rồi, chúng ta vào đi thôi”

Hề Từ nhìn cô một lát, tiến lên giữ chặt tay cô, đem bàn tay mềm mại trắng nõn của cô bọc chặt trong bàn tay to của mình. Lúc thấy cô nhìn qua, lại cười nhìn cô lộ ra nụ cười tươi sạch sẽ, nói, “Chúng ta kết hôn thôi”

Úc Linh vâng một câu, hiểu rõ ý anh, nếu muốn kết hôn, dĩ nhiên không thể giống như người xa lạ được.

Hai người nắm tay nhau bước vào Cục Dân Chính. Cục Dân Chính huyện thành cũng không lớn, hơn nữa vô cùng quạnh quẽ, đại khái là họ chọn vào ngày có ít người tới đăng ký. Hai người thấy tới là kết hôn ngay, lúc dì hỗ trợ đăng ký nhìn họ một lúc, dù sao cũng là nhóm tuấn nam mỹ nữ, nhìn rất thoải mái, chỉ thoạt nhìn hình như nữ lớn mà nam nhỏ chắc là tình chị em rồi.

Đợi khi thấy rõ chứng minh thư chứng minh thân phận tuổi tác của họ, dì đăng ký bất giác chẳng nói được gì.

Hai người dưới chỉ dẫn của dì, đi chụp ảnh làm giấy hôn thú trước.

Đợi lúc họ chụp ảnh để dán vào giấy hôn thú, một bác trung niên cười tủm tỉm nhìn họ nói, “Vị tiên sinh này, gần vợ anh chút nào, đặt tay lên eo cô ấy, thân mật một tý, cười hạnh phúc một tý nào… Tốt, trạng thái không tồi…”

Úc Linh có chút không quen với người khác giới mới biết lại gần, gần tới nỗi có thể ngửi được hơi thở trên người anh, nhưng điều khiến cô thấy kinh ngạc là, hơi thở trên người anh vô cùng thanh tân thoải mái, chẳng giống như đàn ông khác dùng nước hoa, phảng phất như là mùi hương tự nhiên vậy, thanh đạm mát lòng. Theo lý thuyết trên người đàn ông có mùi hoa lá kiểu thế rất ẻo lả, nhưng mùi hương này lại không giống như mùi hương những người đó, cũng không phải loại nước hoa nồng đậm kia, mà rất tự nhiên thanh tân, đậm nhạt thích hợp, đồng thời còn rất dễ ngửi.

Không đợi cô nghiên cứu xong mùi hương trên người anh là loại hương hoa nào thì ảnh chụp giấy hôn thú cũng xong. Họ mất chừng nửa giờ thì trên tay đã cầm mảnh giấy đỏ rồi. Giờ khắc này, hôn nhân của họ đã được pháp luật tán thành, trở thành một đôi vợ chồng hợp pháp trong xã hội thượng lưu.

Share this:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.