Lúc về đến nhà thì trời cũng khuya rồi. Vừa tiến vào cửa, tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, tiếng chuông chói tai vang lên trong đêm yên tĩnh quấy nhiều giấc ngủ khiến người ta tỉnh giấc, con Anh Vũ Kim Cương tím lam bay tới, chào hỏi Úc Linh trước, sau đó nói với Hề Từ, “Hề Triển Vương, hôm nay “Mễ” đã gọi điện thoại cho ngài đấy”
Anh Vũ Kim Cương thò móng ra, trên đó có 4 ngón chân. Úc Linh có vẻ như hiểu lời nó nói, hôm nay có kẻ nào đó tên “Mễ” đã gọi bốn cuộc điện thoại tới đây.
Hề Từ cũng không vội tiếp điện thoại, mặc kệ nó réo vang, quay đầu nói với Úc Linh, “Em đói chưa? Anh đi nấu cho em một chén cháo nhé”
Hai ngày nay Úc Linh đã quen với hành động yêu chiều của Hề Từ với mình, lắc đầu cự tuyệt ý tốt của anh, tuy có hơi đói nhưng đợi chút thì ngủ ngay, ăn no quá sẽ không ngủ được.
Tiếng chuông điện thoại cứ réo vang mãi, không ai tiếp điện thoại, đợi lúc Úc Linh lên lầu, máy bàn lại réo lên lần nữa, lúc này Hề Từ mới nhận điện thoại.
“Này..”
“Hề lão đại, rốt cuộc anh cũng tiếp điện thoại!” Bên đầu dây kia, Mễ Thiên Sư mở miệng nói oán giận, “Tôi bảo với anh này, vì sao mấy ngày nay đều tắt máy thế? Hiện giờ thì chính là tin lớn đó, anh nói xem có ai mà khi đi mang theo điện thoại di động tắt máy như anh không? Tôi sợ đau tim mất thôi. Chẳng nhẽ anh cứ đề phòng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-yeu/2352483/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.