Đạo diễn Chung vừa đi, Úc Linh cũng vẫn chưa nói xong chuyện với Hề Từ, thì Du Lệ tới, mời họ cùng đi câu cá.
“Câu cá á?” Úc Linh nhìn thoáng qua màn mưa phùn mông lung màu xám ngoài cửa sổ, “Cậu chắc chắn là muốn đi câu vào lúc này chứ hả?”
“Đương nhiên rồi, yên tâm đi, sẽ không ướt đâu, chúng mình ngồi trong đình, chung quanh còn có cả cửa kính chắn mưa nữa, không bị ướt được đâu” Du Lệ cười nói, “Mình đã thăm dò khắp sơn trang này rồi, ở đây cái gì cũng có hết, nên suy sét tới cũng là vấn đề trời mưa thôi, chẳng trách mà ở gần đây có nhiều người thích lên núi thể nghiệm đến thế”
Nghe cô nàng nói thế, úc Linh có thể nói không sao, nhìn về phía Hề Từ, thấy anh cũng không có ý kiến gì, thì cùng nhau xuất phát tới ao cá sơn trang.
Trợ lý tiểu Trịnh cũng đã sớm đi tìm nhân viên sơn trang bố trí tốt chuyện câu cá rồi, đợi lúc họ tới đó thì ngồi thẳng lên đệm mềm trên ghế đá ngồi câu là ổn.
Hồ nước cũng không lớn, dù sao cũng được xây ở trên đỉnh núi sơn trang, tuy ngọn núi này là ngọn núi thấp nhất trong các ngọn núi chung quanh, nhưng đỉnh núi lại bằng phẳng, mới có thể xây được một tòa nhà trên dỉnh, tự dưng lại giống như Nông Gia Nhạc sơn trang vậy. Nhìn phía trước là núi non xanh biếc trùng điệp, núi cao thấp không đồng đều, tạo nên một khung cảnh đặc biệt.
Sau núi là một ngọn núi cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-yeu/2352457/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.