Thân thể có độ ấm cách quần áo ướt sát lại gần, ở nơi âm trầm hắc ám thế này, rốt cuộc cũng không loại trừ được cảm giác khủng bố, cũng khiến cho cô thấy căng thẳng chợt thả lỏng lại. 
Phải một mình đối mặt với nhiều yêu vật như thế thì nam nhân này xuất hiện cũng khiến cô có cảm giác an tâm vô cùng. 
Úc Linh ôm chặt anh, cảm thấy ôm thế nào cũng không đủ, bất giác suýt nữa quên mất hiện trạng chung quanh, mãi cho tới khi một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên, “Hề Triển Vương, thời gian rất gấp, có thể đi được chưa?” 
Giọng nói vang lên đột ngột, vừa nghe thấy thật quá chán ghét. 
“Anh vội thì xin cứ tự nhiên” Giọng Hề Từ vẫn là loại âm thanh hiền hòa dễ nghe, hơn cái giọng lạnh thấu xương kia nhiều. Vân Tu Nhiên bất giác không mở miệng nổi. 
Úc Linh hai tay ôm anh cọ cọ, lúc này mới quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Vân Tu Nhiên đang đứng ở xa xa, trong tay cầm đèn dẫn hồn. 
Đèn dẫn hồn có luồng sáng vàng ấm áp cháy mạnh, ánh sáng màu vàng nhu hòa làm nổi bật khuôn mặt người ta, khiến cho áo trắng kia càng thêm xuất trần, ở cái nơi đầy u tối trong rừng này, tựa như thần tiên vậy bừng sáng lên, khiến cho người ta nổi lên mấy phần cảm tình tin cậy. Rõ ràng lá bùa vàng đốt sáng kia là do anh ta đốt. 
Hề Từ cúi đầu, một tay ôm lấy eo cô, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô, như đang an 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-yeu/2352447/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.