Mễ Thiên Sư mai vào thị trấn, bà ngoại liền quyết định về thôn. Không thể không nói, Mễ Thiên Sư muốn cổ động quyết định của một người thì miệng lưỡi kia quả thật như hoa sen nở vậy, còn ngọt hơn bà tám, thật đúng khiến người ta đỡ không nổi. 
Bà ngoại bị anh ta dùng giọng điệu ngập tràn hứng khởi nói về thôn Ô Mạc, đột nhiên khiến bà phát hiện ra mình đã lâu chưa về, chẳng còn bệnh tật nào nữa, xa thôn lâu thế, lập tức có ý muốn trở về. Ý nghĩ này đến cùng lúc ngăn thế nào cũng không được cuối cùng đành trực tiếp đưa về. 
“Chiều nay thì về thôi” Bà ngoại nói, “Mặc dù chú thím Quyền cháu giúp đỡ chăm sóc gì đó, nhưng bà lo lắm, tháng ba năm nay, bà đã trồng dưa hấu, dưa hồng, chắc cũng tới lúc chín rồi” 
Nếu hôm qua Mễ Thiên Sư chưa tới, Úc Linh cũng không muốn cho bà ngoại về, muốn bà sống ở thị trấn, có chuyện gì thì có thể đi bệnh viện ngay. Nhưng hôm nay biết được có một ít thiên sư hắc ám xem trọng thôn Ô Mạc, ở đó còn có rất nhiều bạn thân nữa, Úc Linh cũng không thể mặc kệ, đành đồng ý. 
Bà ngoại nghe xong rất cao hứng, lập tức đi thu dọn này nọ, cũng tiện đi chào chú thím Lục một câu. 
“Bà Bảy à, bà thật sự muốn trở về thôn đó sao? Sao không ở thêm mấy ngày ở thị trấn nữa?” Thím Lục hỏi, trong lòng bà cũng hiểu hiện giờ sức khỏe bà lão không tốt, nếu có vấn đề gì thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-yeu/2352431/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.