Ngoài sân Quỷ Hồn đến gào khóc không ngừng, giống như Tu La địa ngục vậy, nhưng lại chẳng dính tý nào đến sân nhỏ nhà nhỏ nông gia này.
Úc Linh quay đầu nhìn thoáng qua tình hình trên chiến trường, sau khi cữu anh bị Hề Từ gây thương tích, tuy tiếng khóc bớt tính công kích cường đại nhưng lúc này xem ra, Hề Từ vẫn rất thành thạo, không hiển lộ ra vẻ yếu thế. So ra thì Mễ Thiên Sư bên đó còn nguy hiểm hơn nhiều, nếu không có mấy con yêu chưa thành tinh giúp thì chỉ sợ bây giờ đã bị thương rồi.
Cô nhìn thật kỹ chiến trường, đưa tay đẩy cửa phòng bà ngoại đi vào. Trong phòng tối đen, ánh sáng từ ngọn đèn treo ở hành lang soi vào cửa sổ một khung nhỏ, ngòai bỏ đi được một phần tối, vẫn có thể nhìn thấy rõ hình dạng trong phòng.
Đợi khi mắt đã quen với bóng tối trong phòng, Úc Linh mới đi tới trước giường, vén màn lên, nhìn bà ngoại ngủ yên trên giường, nghĩ ngợi, đưa tay lay nhẹ bà, gọi, “Bà, bà ơi…”
Bà ngoại ngủ thực sự rất an ổn, không chút động tĩnh gì. Lúc đầu Úc Linh gọi mãi mà bà ngoại không tỉnh thì hơi lo, nhưng rồi lại nhanh chóng phản ứng biết đây là thủ đoạn của nhóm thiên sư, sợ quấy nhiễu người thường, vì thế buổi tối nhóm thiên sư đã khiến những người thường trong thôn đều chìm trong giấc ngủ say, không đến mức họ chợt tỉnh giữa chừng nhìn thấy đám quỷ vật mà bị dọa sợ.
Trong lòng Úc Linh thấy hơi tiếc, cô cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-yeu/2352422/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.