Hai tiếng sau mọi người đã tới bệnh viện thành phố. Nắng hè chói chang, chiếu từ trên cao xuống, lúc này đang là buổi chiều. 
Trải qua một ngày phơi nắng, bây giờ đúng là thời điểm nóng nực nhất, cả thành phố tỏa ra một loại nhiệt nóng kinh người, khiến cho cả đoàn từ xa tới vẫn không quen lắm. 
Trấn nhỏ núi vờn quanh, tuy ban ngày cũng nóng, nhưng so với dân cư phần đông ở thành thị mà nói, trấn nhỏ non xanh nước biếc vẫn mát mẻ, đặc biệt là gần đây quay phim trong núi, đã quen với không khí trong lành, bất chợt trở lại thành phố ngày hè, vẫn thấy khó quen nổi. 
“Cuối cùng Em cũng hiểu được vì sao hoàng đế cổ đại lại cứ mỗi lần hè đến đều đi tới một nơi để nghỉ hè rồi, quả nhiên thành phố nóng khiến người ta không thể chịu nổi” 
Nguyễn Vi Vi giương ô, bị cái luồng khí nóng ập vào mặt thấy hơi váng đầu, đột nhiên phát hiện ra mùa hè chạy đến núi quay phim thực ra cũng không tệ. 
Đương nhiên loại này đúng là nên có ở những đoàn làm phim có người tài trợ, để diễn viên như họ mới được hầu hạ thoải mái. 
Hướng Vinh Tu và nam thứ Mục Châu Đồng cũng hiểu ra thời tiết này nóng không chịu nổi, đang muốn phụ họa cùng, thì thấy một chiếc xe sang trọng mở cửa ra, người đàn ông một thân hàng hiệu đang bước xuống xe, mi thanh mục tú, thanh khiết, chẳng dính chút mồ hôi nào. 
Nhìn người này như nhìn rất đơn thuần, do cơn nóng mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-yeu/2352247/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.