Tiết trung nguyên, quỷ môn mở, là thịnh cảnh nhân gian. Toàn bộ bầu trời thành phố, chung quanh đều là những Quỷ Hồn từ âm phủ tới.
Chúng bồng bềnh bay trên không trung, tìm kiếm người thân dương gian, bay qua cửa sổ các gia đình, đi hưởng thụ hương hỏa và đồ cúng do người thân chúng nó cho.
Lúc có một con quỷ bay qua sân nhà họ, da mặt Úc Linh căng lại, đặc biệt không rõ con quỷ kia bị làm sao, cứ bay đi rồi lại bay lại, sau đó rõ ràng không đi nữa, cứ bịn rịn bồi hồi mãi ở ngoài sân, tiếp đó là cố gắng đi vào sân, nhưng bị một luồng sức mạnh không rõ nên chẳng cách nào đi vào nổi.
Biết rõ là những con quỷ này không vào được, có thể thấy nó rất hăng hái muốn tiến vào, Úc Linh chỉ đành cầm chặt cái chổi muốn đập con quỷ này một cái.
Chẳng mấy chốc, lại thấy có mấy con quỷ đi ngang qua y như con quỷ kia, rồi chen chúc ở cửa sổ trước sân, đều nhìn vào trong phòng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười quái dị.
Nhị Hắc đang nằm dưới chân Úc Linh cắn xương nhựa chơi bất giác mất hứng, đứng lên lông run rẩy, nhe răng ra gầm gừ về phía chỗ đó. Những con quỷ đó bị âm thanh của Nhị Hắc dọa cho sợ chạy rất nhanh.
Úc Linh thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn vào trong phòng chút, cứ luôn thấy lạnh lẽo, cầm điều khiển mở tiếng ti vi to lên chút.
Giang Vũ Thành không hiểu nhìn con gái, bảo, “Úc Linh, tiếng chắc to quá rồi đó/’
“Không biết ạ” Úc Linh vẻ mặt âm trầm nói.
Giang Vũ Thành không rõ nguyên nhân, cũng mặc kệ cô.
Đợi lần thứ hai nghe tiếng Nhị Hắc sủa ác liệt về phía sân thượng, ông mới mơ hồ hiểu ra gì đó, bất giác nhìn mặt cứng ngắc của con gái đang ngồi ở đó, có vẻ đang chăm chú xem tivi, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy vai cô, nói dịu dàng, “Con gái à, đừng sợ nha, có ba ba ở cùng con đây”
Úc Linh liếc nhìn ông, ngả đầu vào lòng ba ba, thân thể thả lỏng hơn.
Hề Từ không có ở đây, đã có ba ba ở bên cũng đỡ hơn.
Lúc này, đèn tuýp trong phòng khách đột nhiên nhấp nháy, lúc tối lúc sáng, Úc Linh quay đầu, thì thấy trong phòng khách có thêm một nửa bóng người trong suốt nữa.
Bà nhìn thấy cha và con gái đang ngồi ở sopha xem ti vi, nhìn họ trìu mến mỉm cười.
Thấy bà, Úc Linh cũng rất cao hứng, hỏi vội, “Mẹ à, sao mẹ lại đi ra thế ạ?”
Giang Vũ Thành nghe thấy tiếng con gái, vội vàng nhìn quanh, hỏi, “Úc Linh, mẹ con đâu?”
Úc Linh chỉ về một hướng, sau đó thì thấy ba cô chẳng chút do dự bỏ cô lại, chạy vội tới bên cạnh mẹ cô ngồi, rõ ràng là sờ không thấy nhìn không được vẫn có dáng dấp đầy thâm tình chân thành, nhìn ra bà mà chẳng nói gì.
Ba ba chẳng hề có bộ dáng người chồng đáng tin cậy tý nào!
Úc Linh không thèm để ý tới ba cô nữa, nghe thấy Nhị Hắc sủa rất ác liệt, đứng dậy đi tới sân thượng, nhìn ra phía ngoài bất giác cũng giật cả mình.
Bên ngoài sân nhà cô, chẳng biết từ lúc nào chật ních đám quỷ, ở bên ngoài vẫn tiếp tục kéo tới sân đông đặc, số lượng cực kỳ khủng bố, khiến người ta sản sinh chứng khủng bố dày đặc.
Tiết trung nguyên trước đây, tuy cũng nhìn thấy một ít quỷ lạc đàn thường bồi hồi ở chỗ cô ở, nhưng lại khác hẳn lần này, quả thật khiến cô thêm sợ, chỉ có một cao hứng nhất là những con quỷ này chỉ chen chân bên ngoài mà không cách nào đi vào được.
Cuối cùng Úc Linh cũng đã rõ vì sao Hề Từ lại đặc biệt về chuyến này, không phải có nhiều quỷ như thế xông tới, cô chắc chắn điên mất.
Số lượng quỷ bên ngoài quá nhiều, cả tiếng Nhị Hắc sủa cũng kinh sợ hẳn, Úc Linh chỉ đành ép bản năng sợ kia xuống, đi đóng hết các cánh cửa trong phòng lại, chỉ chừa mỗi lỗ thông gió, đồng thời kép rèm cửa sổ lên, nhắm mắt làm ngơ.
Quả nhiên, không nhìn thấy những con quỷ kia, cuối cùng cô cũng khôi phục lại bình thường, coi nhưng không có chúng nữa.
Giang Vũ Thành không thấy tình hình bên ngoài, chỉ thấy cô đóng hết các loại cửa, không kìm được tò mò hỏi, “Úc Linh, đóng cửa sổ làm gì? Đóng cửa sổ, lẽ nào những con quỷ đó không vào được sao?”
“Không ạ” Úc Linh nói chậm rãi, “Chẳng liên quan tới chuyện chúng có vào được không ạ, cứ coi như không biết đi”
Giang Vũ Thành nghẹn lời.
Được thôi, con gái sợ quỷ chắc do sơ sẩy của ông trước đây mà tạo thành, ông thấy vô cùng hổ thẹn với chuyện này.
Sự hổ thẹn trong lòng Giang Vũ Thành không thấy, Úc Mẫn Mẫn vô cùng tức giận đưa tay ra đánh ông một trận, thấy ông vốn chẳng có cảm giác gì, bà lại hơi âm u, có điều loại bỏ nhanh âm u này, tiếp tục ngồi ở đó, vẫn là một con quỷ đầy yên tĩnh và dịu dàng.
úc Linh coi như không có chuyện gì, là một gấu con, vì thế mới thành thực tiếp sóng với ba cô, “Ba à, mẹ ở đó cấu cha đó”
“Thật sao? Bà ấy bấu cha ở chỗ nào? Sao lại bấu cha hả?’ Giang Vũ Thành có vẻ rất cao hứng.
Đây là tình tiết bệnh nặng thêm sao? Úc Linh nhìn dáng vẻ của ba cô, thấy ông hết thuốc chữa rồi, sau khi thuật lại chuyện của mẹ xong thì coi như không để ý tới ông nữa.
Giang Vũ Thành rất thích chuyện hành vi của người mình yêu do con gái thuật lại, chỉ là càng nghe lại càng khiến cho ông cảm thấy mỹ mãn, rất vô liêm sỉ lại tiếp tục đi quấy nhiễu con gái.
Cứ một hỏi một đáo thế, đêm càng sâu hơn.
Đột nhiên Úc Linh nghe thấy có tiếng gõ cửa bên ngoài truyền tới.
Sống lưng cô lạnh hẳn, ngay lập tức nghĩ đến không rõ có phải có quỷ đến gõ cửa không nữa.
Hết cách rồi, bên ngoài có một đám cô hồn dã quỷ vây quanh, nghe thấy tiếng gõ cửa sẽ liên tưởng ngay tới loại này thôi.
Giang Vũ Thành đang bận rộn chuyện một nhà ba người ngọt ngào hạnh phúc ở cùng nhau, hiện giờ thấy có người không biết điều tới quấy rầy thì mất hứng, trầm mặc đứng dậy định đi ra mở cửa xem kẻ nào không có mắt dám tới quấy rầy, bị Úc Linh ngăn lại.
“Sao thế?’ Giang Vũ Thành không nghĩ nhiều vậy.
“Xem xem có phải là quỷ gõ cửa trước không đã ạ” Úc Linh nói luôn.
Giang Vũ Thành bị lời con gái nói nghẹn lại, rất muốn bảo ban ngày ban mặt sao có quỷ dám gõ cửa chứ, sau đó lại nghĩ tới hôm nay là tiết trung nguyên, chắc không thể như trước được.
Đi tới trước cửa, Giang Vũ Thành ngó qua mắt mèo, phát hiện ra bên ngoài không phải quỷ, mà là một người, là một người xa lạ không quen, thì mở cửa ra, nhìn qua một cánh cửa thoát hiểm nhìn người bên ngoài.
Ngoài cửa là một thằng bé có dáng dấp rất hoạt bát, chỉ có trang phục hơi kỳ lạ, Giang Vũ Thành đánh giá anh ta, hỏi, “Cậu tìm ai?”
Thằng bé nhìn vào trong phòng, cười hỏi, “Vị tiên sinh này, nhà các người không có chuyện gì chứ?”
Vẻ mặt Giang Vũ Thành khó hiểu, híp mắt đánh giá anh ta, mãi cho đến khi thằng nhóc kia bị ông nhìn mãi mà mồ hôi lạnh như túa ra, mới cười nhạo hỏi, ‘Thằng nhóc, cậu nói xem nhà tôi có thể có chuyện gì hả/”
Sao không có chuyện gì chứ? Cả cái nhà này như sắp thành một nhà quỷ rồi nè?
Trong lòng cậu bé gào thét, nhưng đối đầu với người trung niên trước mặt không biết sao anh ta lại thấy yếu ớt, cứ cảm thấy trên người đàn ông này có một khí thế khiến người ta sợ, không dám lỗ mãng trước mặt ông.
Nếu không phải nhìn thấy cả bầu trời của tiểu khu này bị quỷ bao trùm, anh ta cũng không đặc biệt chạy tới đây xem tình hình, chuyện như vậy chẳng có kết quả tốt gì, người bình thường sẽ chỉ coi anh ta như kẻ điên thôi.
Đầu óc Giang Vũ Thành khôi phục lại Tổng giám đốc bá đạo lúc nào cũng nhạy bén, vừa nhìn thằng nhóc hoạt bát này, còn có chuyện anh ta khó hiểu, thì đã nghĩ ngay tới một loại người: thiên sư.
Ngay sau đó, Giang Vũ Thành hài hòa nói mấy câu với anh ta, đạo hạnh của thằng nhóc cũng không bằng ba ba Giang một con cáo già tu luyện ngàn năm, đã nhanh chóng bị mấy câu nói lộ ra, không những nói ra hết, mà suýt nữa còn lộ ra cả mười tám đời tổ tông nhà mình rõ ràng, cuối cùng còn ngất ngây đưa cho ông mấy lá bùa, sau đó lại ngất ngây đi mất.
Mãi cho đến khi xuống dưới lầu, ngẩng đầu lên nhìn trên lầu trên dày đặc Quỷ Hồn, anh ta lúc này mới có phản ứng.
Rõ ràng là đi thăm dò dị trạng ở đây, ai ngờ lại bị một người đàn ông trung niên làm dao động quên mất.
Úc Linh thấy ba cô trở lại, hỏi, “Ai vậy ạ?”
“Một thiên sư mới ra lò, có người nói là khai hết” Giang Vũ Thành đáp, ném mấy lá bùa bình an lên bàn, “Vốn định hỏi nó xem người bình thường mở mắt bằng cách nào, tiếc là đạo hạnh tiểu Thiên Sư này quá thấp, chẳng cách nào mở mắt cho người thường được’
Thực ra Giang Vũ Thành còn biết, nếu như ông lúc nào cũng muốn nhìn thấy Úc Mẫn Mẫn biến thành Quỷ Hồn, cách hữu hiệu nhất là cách biến Úc Mẫn Mẫn thành Quỷ Nô, như vậy cả người bình thường cũng có thể thấy. Chỉ là ông không cam lòng để úc Mẫn Mẫn bị thiên sư thu làm Quỷ Nô, sau đó sống chết mặc người ta, kể cả là người quen, ông cũng không đành lòng.
Úc Linh đăm chiêu, không kìm được nhìn về hướng sân thượng, chẳng nhẽ bên ngoài qủy quá nhiều, đã khiến thiên sư chú ý tới rồi?
Đêm dần sâu thêm, Úc Linh hơi mệt, định chuẩn bị đi ngủ.
“Sao ngủ sớm thế?” Giang Vũ Thành xem giờ, thấy mới mười giờ tối, với nhiều thanh niên mà nói, đây mới bắt đầu cuộc sống về đêm.
Mấy năm qua tuy Giang Vũ Thành đã quen sinh hoạt từ 9 giờ đến 5 giờ rồi, nhưng hồi trước là do quá bận việc, lúc nào cũng thường thức đêm, nếu không phải do sức khỏe ông tốt, chắc giờ đã biến thành một người trung niên có cái bụng bia to rồi.
Úc Linh ngáp một cái, “Không còn sớm nữa, mai còn phải đi làm, đi ngủ sớm một chút ạ. Ba ba cũng vậy, mẹ đang giục ba đi ngủ nhanh chút kìa, tuổi cao rồi đừng có mất công sức thế”
Giang Vũ Thành hơi không vui, ‘Mẹ con chắc không nói câu thế đâu…”
Nhìn phòng khách quạnh quẽ chút, dù biết Mẫn Mẫn vẫn ở bên cạnh, nhưng không thấy bà, tâm tình hơi khó chịu, chẳng cách nào khác hơn là trở về phòng ngủ.
Nằm trong phòng, Úc Linh cố sức không nghĩ đến tình hình ngoài cửa sổ nữa, mò điện thoại nhắn tin cho Hề Từ.
Tin nhắn gửi đi rồi, nhưng mãi vẫn chưa có trả lời, cũng không rõ đối phương có nhận được không nữa, hay là có nhận được nhưng chưa có thời gian xem, cũng chưa có thời gian nhắn lại.
mang theo lo lắng như thế, cô cứ thế ôm điện thoại ngủ mất.
Vừa ngủ được một lúc, Úc Linh đã bị đánh thức. Cô cảm giác như không khí lạnh lẽo hơn, phảng phất cứ như tỉnh lại sau giấc ngủ, từ mùa hè tiến vào cuối thu vậy.
Cô ngồi một chút, đầu óc vẫn mơ màng chưa tỉnh táo lắm, ngây ngốc nhìn rèm cửa sổ chặn trước cửa, cuối cùng mày mò tìm đưa tay định bật đèn lên, thì đột nhiên phát hiện ra hình như mất điện, chỉ đành tìm đèn pin cầm.
Vừa ra cửa, thì đã nghe thấy tiếng ba cô, “Úc Linh”
Úc Linh quay đầu, thấy ba cô lúc này đang mặc bộ ngủ, phía sau ông là bộ mặt lo lắng của Quỷ Hồn, cái nửa bóng người trong suốt ấy hơi bất ổn.
Úc Linh nhìn ra, vội nói, “Mẹ à, mẹ về linh giá trường sinh trước đi, đừng đợi ở bên ngoài”
Úc Mẫn Mẫn lắc đầu, nhìn con gái vạch xuống.
Vẻ mặt úc Linh dần trở nên nghiêm túc, rõ ràng ý của bà là nói, “Con yên tâm, ta và ba con cũng sẽ không đi ra ngoài”
Úc Mẫn Mẫn vẫn rất lo lắng, họ không đi ra ngoài không có nghĩa là chuyện bên ngoài xảy ra sẽ không liên lụy đến cha và con gái.
“Úc Linh, đến cùng là sao vậy?’ Giang Vũ Thành mặt nghiêm túc.
Ông không nhìn thấy Úc Mẫn Mẫn, cũng không biết hiện giờ là tình hình thế nào, có điều từ trong không khí không bình thường và lạnh lẽo đó cùng với tình trạng mất điện đột ngột mà xem, có thể sẽ có chuyện không hay xảy ra, mà những chuyện này đã vượt qua nhận thức của người bình thường, người bình thường không cách nào dính vào được.
Lúc trước cảm giác như có một cơn buồn ngủ bất bình thường ập tới, nếu Giang Vũ Thành mà như bình thường chắc sẽ bị thôi miên ngủ mất, nhưng hôm nay là tiết trung nguyên, thêm vào bên cạnh mình còn có nuôi một con quỷ nữa, không thể không khiến ông nghĩ nhiều, cố cưỡng chế cơn buồn ngủ, mãi cho đến lúc điện tắt đột ngột, ông lo lắng không rõ có phải có chuyện gì xảy ra bất ngờ nên mới mớ cửa đi ra.
“Con cũng không biết nữa, mẹ nói ở bên ngoài rất nguy hiểm, bảo chúng ta đừng đi ra ngoài, cũng không muốn gây cho bên ngoài chú ý” úc Linh nói, đi về phía sân thượng.
Lúc này bên ngoài đã đen kịt một mảng, tựa như trong nháy mắt tất cả các khu vực có đèn đều tắt hết, đen kịt, chỉ thấp thoáng có ánh đèn từ xa chiếu tới, tiếc là không chiếu tới chỗ này.
Thế giới rất yên tĩnh, không có một tiếng động nào, yên tĩnh đến mức khiến người ta bất an. Úc Linh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, giờ đã sắp nửa đêm rồi.
Lúc cô đi tới sân thượng, thì thấy Nhị Hắc đang nằm nhoài ở sân thượng run rẩy, lông trên người như dựng lên, rồi gầm gừ kêu gào về phía cô một tiếng.
Úc Linh thở dài nhìn nó, cẩn thận đi tới chỗ sân thượng, nhìn chung quanh phía dưới tiểu khu.
Toàn bộ điện tiểu khu đều tắt hết, vườn hoa nhỏ bên dưới không có đèn đường, đen thui, chỉ có ánh lửa quái lạ bay giữa không trung kia, nhìn khiến người ta vô cùng sợ hãi, nhìn từ xa, cứ như là lửa quỷ vậy. Có điều Úc Linh đã từng gặp loại lửa như thế, biết đó là môt loại bùa lửa, khả năng bên dưới tiểu khu có thiên sư đang đấu pháp.
Sao thiên sư lại chạy tới đây đấu pháp vậy?
Úc Linh vô cùng khó hiểu.
Lúc này Giang Vũ Thành và Nhị Hắc cũng tới sân thượng, nhìn xuống bên dưới tiểu khu xem, chỉ có úc Mẫn Mẫn thì tránh ở xa, không dám áp sát, sợ bất cẩn bị liên lụy, chỉ đành lo lắng nhìn hai cha con.
Tiếc là hai cha con đều là gấu, vốn chẳng coi những nguy hiểm này ra gì, cứ tiến về chỗ đó nhìn chung quanh bên dưới tiểu khu.
Không khí vô cùng lạnh lẽo, loại lạnh lẽo này như ngấm vào trong xương, khiến người ta thấy cực kỳ khó chịu.
Thỉnh thoảng bên dưới truyền tới một ít tiếng động kỳ lạ, người thường không nghe được, có điều Úc Linh lại nghe rất rõ, đầu ngón tay hơi lạnh cứng.
Lúc này có tiếng gõ cửa truyền đến. Giang Vũ Thành theo bản năng định ra mở cửa, thì bị úc Linh giữ lấy.
“Ba đừng đi” Úc Linh nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa thì tiết trung nguyên sẽ qua.
Giang Vũ Thành không rõ ý cô, có điều tình hình bên ngoài không rõ, ông liền quyết tâm nhịn, ôm lấy cô trở lại phòng khách ngồi, lông trên người Nhị Hắc đều dựng đứng, dán chặt bọn họ.
Tiếng gõ cửa dần trở nên gấp gáp, người bên ngoài gõ cửa phảng phất như rất lo lắng, nhưng vẫn không phát ra âm thanh nào.
Tiếng gõ cửa như sắp biến thành một âm thanh cào, âm thanh cào cấu ấy như do móng vuốt cào mà tạo thành, âm thanh chói tai cực điểm, trong không gian yên tĩnh như thế, cứ đập vào lòng mọi người, khiến người ta đặc biệt bất an.
Úc Linh quay đầu liếc mắt nhìn Quỷ Hồn mẹ yếu ớt, thở dài bảo, “Mẹ à, mẹ vẫn nên tiến vào linh giá dưỡng trường sinh đi ạ”
Úc Mẫn Mẫn lắc đầu. Úc Linh đang định khuyên tiếp, đột nhiên nghe thấy trên sân thượng truyền đến tiếng động.
Pha lê sân thượng bị cái gì đó cào, trong lòng cô cả kinh, lia đèn pin cầm trong tay về chỗ ấy, trong bóng tối, tiếng pha lên nứt toác, tựa như có thứ gì đó chạy vào. Bóng đen ấy chợt lóe lên.
Úc Linh sốt sắng đứng bật dậy, đột nhiên kéo ba cô lùi lại sau, chỉ nghe một trận xé rách, rồi chiếc ghế sa lông bị xé ra một miếng.
Úc Linh lén đưa đèn pin cho ba cô, cầm chiếc gạt tàn trên bàn ném về phía đó, cái gạt tàn như đập trúng thớ gì đó, tiếp đó có tiếng đổ ầm trên sàn nhà, rồi có tiếng hú sắc nhọn vang lên, âm thanh đó không hề giống con người hay động vật, mà càng không giống quỷ vật.
Vật đó hình như đã bị thương rồi.
Giang Vũ Thành cầm đèn pin trong tay chiếu tới, thì thấy ngay một con gì như quái vật nằm úp sấp trên sàn, trên người nó có vảy màu đen, chân tay nhỏ dài, trên mông có một cái đuôi rất dài, chóp đuôi có một móc câu.
Úc Linh run lên, nói khẽ, “Ma vật…”
Đúng là ma vật, là một loại ma vật khó gặp ở Đông Phương, thiên sư Đông phương không thích loại ma vật tà ác khát máu này, chỉ cần gặp được, thì chắc chắn loại bỏ, thêm vào có rất nhiều yêu cũng không cho phép ma vật chạy tới cướp địa bàn ở Đông Phương, vì thế ma vật Đông phương vô cùng ít ỏi.
Úc Linh chỉ ngẩn ra, lúc nhìn thấy con ma vật kia lấy lại sức, ngước bộ mặt xấu xí lên, nhe răng hung ác về phía họ, cũng cong người lên lên nhào tới.
Nhị Hắc tương tự cũng nhe răng nhào tới, một ma vật và một chó đụng nhau.
Úc Linh thấy nhìn một chút, cầm một quả bóng chày ở đặt trong góc phòng ném về người con ma vật đó, đập mạnh nó xuống, cuối cùng tung một cước đá nó bay tới góc tường.
“Úc Linh, cẩn thận chút…”
Giang Vũ Thành lo lắng mãi, nhiều lần muốn giúp, có điều thấy con gái tựa như không cần ông giúp, bất giác không biết là vui hay mừng nữa, vẫn thấy khổ sở chút.
Ngày lúc họ đang đối phó với ma vật thì ở cửa lại truyền tới trận cào cửa vang lên, không những vậy mà tiếng cào bên sân thượng cũng càng ngày càng kịch liệt.
Đuôi Nhị Hắc quay tròn, Giang Vũ Thành cũng cảnh giác hẳn lên.
Úc Linh trầm mặt, đây là lần đầu tiên cô tự mình đối phó với loại ma vật này, cô không phải thiên sư, nếu chỉ có một hai con thì không sao, nhưng hiện giờ ở ngoài cửa và trên ban công cũng đều có…
Đúng lúc Úc Linh đang nghĩ cách làm sao thì đột nhiên không khí trở nên lạnh lẽo hẳn.
Sân thượng bên kia truyền tới tiếng kêu gào thê thảm, một con ma vật chui vào nửa người qua cửa sổ thủy tinh thì bị một bán tay nhỏ trắng bạch bóp cổ. Con ma vật đó cứ thế bị móng vuốt kia bóp chặt, gạt móng vuốt sắc nhọn ấy ra nhưng không cách nào ra nổi, mãi cho đến khi không còn thở được nữa.
Cái tay kia thả thi thể ma vật từ trên sân thượng ném ra ngoài.
Lia đèn pin sáng trong tay chiếu qua, có thể thấy rõ một nữ nhân mặc bộ quần áo màu đỏ như máu đang đứng đó.
Giang Vũ Thành kinh ngạc, mãi cho đến khi người phụ nữ đó xoay đầu lại.
Mặt cứng ngắc tái nhợt, môi đỏ như máu, tuy rất đẹp, nhưng lại âm u kì dị, vừa nhìn thì cũng khiến người ta nghĩ ngay đến một số không phải con người.
Tay chân Úc Linh hơi cứng lạnh, nhưng vẫn trấn định, nói, “Tô Loan, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Loan dường như không ngờ được cô lại bình tĩnh đến thế, như chẳng có tý kinh ngạc nào, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, không kìm được liếc mắt nhìn cô một cái.
Lúc cô được Hề Từ giữ lại, Hề Từ đã ra một mệnh lệnh cho cô là: bảo vệ cô ấy, nhưng không có chuyện gì thì cũng không được xuất hiện trước mặt cô ấy!
Tô Loan làm quỷ quá lâu, con người rõ ràng có tâm lý e ngại với quỷ là chuyện đương nhiên, vì thế không có chuyện gì cô cũng không xuất hiện bừa bãi, đêm nay vốn tưởng sẽ trôi qua bình yên, ai ngờ tới nửa đêm thì lại xuất hiện chuyện bất ngờ.
(Vì nguyên nhân tiết Trung nguyên, có một con ma tướng Bella cùng một đám ma vật đến quấy rối)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]