🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi chiều trước khi mặt trời lặn, An Như lái xe tới đón. Thế giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, quay đi quay lại vẫn là những người đó, An Như đã lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, bạn bè không ít, phong cách cũng được, kết giao với mấy người bạn, tài sản trong tay không ít, đúng lúc lại có giao tình không tệ với đạo diễn Trương bộ phim (Hán Cung phong vân).

Lần này bộ phim (Hán Cung phong vân) sẽ khởi động bấm máy dành cho một người mới với nữ chính thứ hai cũng bởi nhờ giao thiệp của An Như.

Nhìn thấy Trương Tĩnh Bình, An Như và ông cười chào hỏi nhau, sau mấy câu nói chuyện trò, liền nói thẳng, ‘Đạo diễn Trương, cháu gái tôi đã làm phiền tới anh rồi, tuổi con bé còn nhỏ, còn phải học hỏi nhiều, nếu không làm được, anh không cần khách sáo, có gì cứ nói, có điều đừng chửi ác quá đó, tôi cũng không thích đâu”

Trương Tĩnh Bình là người am hiểu về lịch sử rất kỹ, nhìn người trông có vẻ như là một trung niên mập phúc hậu, gương mặt tựa phật Di lặc, lúc cười hiền lành biết bao, có điều khi tiếp xúc với ông người ta đều biết, nếu mà ông nổi giận cũng không dễ dập tắt lửa. Hơn nữa bình thường lúc đang đóng phim, tính tình của ông cũng chẳng kém đạo diễn Chung là bao, bị không ít người trong tổ làm phim gọi là Tiếu Diện Hổ.

Có điều ông lại làm ra mấy bộ phim lịch sử rất được khen ngợi, tỷ lệ người xem cũng khá, chưa nói đến nội dung phim cẩn thận và loại hình đạo cụ, chỉ cần nói đến tên phim thôi cũng đã vô cùng thu hút nhiều người, có nhiều diễn viên nổi tiếng đều muốn bon chen đến chỗ ông.

Khuôn mặt mập của Trương Tĩnh Bình cười ha ha nói, “Tiểu thư Úc là một mầm tốt, nghe nói cả tên đạo diễn Chung Nam Nghệ kia cũng rất khen cô ấy có nghề đó’

Chung Nam Nghệ là tên đạo diễn Chung, Trương Tĩnh Bình bình thường vẫn hay liên lạc với đạo diễn Chung, lúc nói chuyện cũng đều chú ý lắng nghe đến mấy diễn viên quan trọng chính trong bộ phim (Hán Cung Phong Vân).

Cũng do được hỏi qua đạo diễn Chung rồi, nếu không kể cả An Như có đứng ra ông cũng sẽ không đem nhân vật nữ thứ cho một người mới. An Như khách sáo với ông một lúc, rồi mới dẫn Úc Linh rời đi.

Lên xe, Úc Linh nói luôn, “Buổi trưa Mễ Thiên Sư sẽ tới, chúng ta đi ăn một bữa trước, đợi muộn chút mới đến nhà dì, buổi tối âm khí nặng, sẽ dễ dàng làm việc hơn ạ”

An Như không hiểu những thứ này lắm, cứ mặc cô sắp xếp.

An Như thuê ngay một quán cơm có phòng nghỉ gần khu nhà họ ở, coi như đón gió tẩy trần với Mễ Thiên Sư.

Tuy nói Mễ Thiên Sư là bạn của Úc Linh, nhưng anh ta đặc biệt từ thành phố S tới đây giúp họ loại bỏ thi hồn trùng, cũng coi như một đại gia, vì thế An Như đối với anh ta cũng rất khách sáo.

Đợi lúc họ trở lại thì Nhiếp Ung Hòa còn bệnh nằm trong cũng cùng các cô đi.

Thấy cả hai đều lo cho mình, Nhiếp Ung Hòa cười bảo, “Tôi chỉ bị cảm thôi mà, cũng không phải là không đứng lên nổi, ra cửa vẫn được”

An Như biết trong xương cốt người đàn ông này có một sự dẻo dai, chuyện gì đã quyết thì không đổi, không thể làm khác hơn là bọc ông kín mít như đang trong mùa đông, vốn không sợ ai cười, rồi mới cùng ông ra ngoài.

Lúc đến quán cơm, vừa ngồi xuống, Mễ Thiên Sư đã tới.

Đợi Úc Linh giới thiệu họ với nhau xong, Mễ Thiên Sư mới chào hỏi nhóm An Như, nói với Nhiếp Ung Hòa, ‘Thân thể Nhiếp tiên sinh là bị âm khí ảnh hưởng, có thể uống chút linh phù trừ tà, như vậy bệnh mới khá lên được”

Thiên sư đều có chút nhãn lực, Mễ Thiên Sư vừa nhìn Nhiếp Ung Hòa đã biết ông là do ở cùng những thi hồn trùng kia nhiều ngày, thân thể bị âm khí ăn mòn, nếu không tẩy sạch những âm khí trong cơ thể, chỉ sợ ông bệnh phải mấy tháng mới khỏi, chuyện này vốn không tốt đối với thân thể con người, bị bệnh mấy tháng, sẽ bị thương nguyên khí, đến lúc coi như khỏi bệnh thì thân thể cũng suy yếu vô cùng.

Tiếp đó, anh ta dùng một ly thủy tinh trong quán rót nửa chén nước lọc vào rồi đốt một tấm bùa bỏ vào, lắc lắc, sau đó đưa cho Nhiếp Ung Hòa.

Màu sắc của lá bùa cũng không đẹp tý nào, thậm chí nhìn có vẻ còn không sạch sẽ, người bình thường uống nước phù phép, thực sự dễ tạo bóng ma tâm lý trong lòng, luôn cảm thấy không sạch. Điều này cũng là suy nghĩ rất bình thường của nhiều người, mỗi lần nhìn thấy trong tivi đạo sĩ cho người ta uống nước bùa chú, khán giả đều cảm thấy lừa người, trong cuộc sống hiện thực, nếu có thiên sư nào mà cho người ta uống nước bùa chú, chắc sẽ bị người ta mắng là đầu thối.

Tuy An Như nhìn hơi bận tâm, nhưng do tin tưởng Úc Linh đến cùng nên không nói gì.

Nhiếp Ung Hòa chậm rãi uống nước bùa chú, cũng không rõ là tác dụng tâm lý hay gì nữa nhanh chóng cảm thấy thân thể ấm áp lên rất nhiều.

Khoảng thời gian gần đây, bất kể mặc bao nhiêu quần áo, vùi trong phòng ấm, vẫn cảm thấy thân thể rét run như cũ, loại rét lạnh này từ trong xương mà ra, khiến chân tay ông đều lạnh băng. Tuy rất khó chịu, có điều ông đã quen ốm đau, cũng không để trong lòng, mãi cho đến lúc uống chén nước bùa chú này, thân thể mới dần trở nên ấm áp hơn rất nhiều, cũng có cảm giác thoải mái hơn.

Loại cảm giác thoải mái này hết sức rõ, muốn làm lơ cũng không được. Nhiếp Ung Hòa bất giác kinh ngạc, xem ra tuy bùa chú kia có hơi dọa người nhưng cũng hữu hiệu.

Mễ Thiên Sư là một người am hiểu tâm lý con người, anh ta vừa phát bùa trừ tà miễn phí cho hai người, vừa cười bảo, “Nước bùa này nhìn có vẻ khó coi, giống như đồ vật giang hồ lừa gạt vậy, có điều pháp lực trong bùa đều hòa cùng nước, trong thân thể người có âm khí uống trực tiếp có thể loại bỏ âm khí một cách hữu hiệu nhất, ngày mai tinh thần Nhiếp tiên sinh sẽ tốt hơn nhiều, không mất hai ngày, bệnh chắc chắn sẽ khỏi”

Sắc mặt An Như tốt hơn nhiều. Nhiếp Ung Hòa mỉm cười với anh ta, “Tôi cảm thấy thân thể thoải mái chút rồi, nước bùa của Mễ Tiên sinh quả nhiên rất được” Nói xong, ông cho lá bùa vào trong túi, thật sự không lơ là tác dụng của nó tý nào.

“Nhiếp tiên sinh cứ gọi tôi là Mễ Thiên Sư thì được rồi” Mễ Thiên Sư cười nói, anh ta bấm ngón này, coi như là tăng cường niềm tin của khách hàng với anh ta.

Một bữa cơm xem như cả chủ và khách đều vui vẻ. Cơm nước xong, đúng lúc trời cũng tối, họ cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp đi thẳng tới nhà Nhiếp Ung Hòa.

Đến trước cửa, Mễ Thiên Sư lấy từ trong túi ra một chiếc la bàn đặt trong tay, An Như không kìm được tò mò nhìn một chút, thì thấy kim trên la bàn di chuyển rất nhanh, ngoài ra cũng không nhìn ra cái gì cả.

Nhiếp Ung Hòa ho khan mở cửa. Sau khi cửa mở, Úc Linh và Mễ Thiên Sư có thể cảm giác được một luồng âm gió nhàn nhạt thổi tới, rõ ràng những thi hồn trùng kia vẫn chưa đi.

Mễ Thiên Sư nâng tinh la bàn đi vào, đám người Úc Linh đi sau anh ta, tiếp đó thấy Mễ Thiên Sư lấy một lá bùa hướng về mỗi cửa sổ trong phòng dán lên, vừa dán vừa giải thích cho chủ nhà rõ, ‘Bùa niêm phong hết thảy lối ra để tránh chúng nhân cơ hội đào tẩu, đợi lát nữa chúng nó đi ra, các người đừng căng thẳng, trên người các người đã có bùa trừ tà rồi, chúng không dám bay về phía các người đâu”

An Như bị không khí này làm hoảng sợ, gai ốc nổi đầy, ép chặt vào người Nhiếp Ung Hòa.

Úc Linh đứng ở đằng đó, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, có điều trong tay đã nắm chặt độ ách linh.

Sau khi dán bùa lên, Mễ Thiên Sư lấy một khối vải đỏ vung ngay về chính giữa phòng khách, ở trên bỏ một ít gạo nếp trắng như tuyết, gạo nếp hạt mập tròn lăn trên vải đỏ, nổi bật nhìn rất đẹp.

Nhưng nhìn rất đẹp, không khí trong này cũng không được tốt lắm, đặc biệt là theo sắc trời dần tối đen, nhiệt độ trong phòng cũng trở nên lạnh lẽo hẳn, cũng không rõ là đã qua mùa thu chưa, khí trời chuyển lạnh, nguyên nhân cũng có thể là những thi hồn trùng bám trên người trong phòng này.

Nhiếp Ung Hòa vô cùng bình tĩnh nói với Mễ Thiên Sư, “Những thi hồn trùng này nghe nói bình thường sinh tồn với uế khí ngàn năm được tích lũy trong cổ mộ hoặc mật thất, đặc biệt là nơi nào có cương thi vương ngàn năm, lần này lại được giấu trong bảo tháp mang tới, cậu có thể nhìn ra những thi hồn trùng này thuộc về loại nào không?”

Nhiếp Ung Hòa nói, lấy bảo tháp trên khay trà được thả ở phòng khách tới.

Mễ Thiên Sư tiếp nhận lấy bảo tháp nghiên cứu, bên trong bảo tháp này thi hồn trùng đã được Tô Loan hút sạch, có điều trên mặt vẫn lưu lại âm khí, Mễ Thiên Sư rót ít nước bùa lên, oại bỏ sạch sẽ những âm khí đó, nói với Nhiếp Ung Hòa, ‘Bảo tháp này đã qua tay mấy người, khí tức trên mặt khá loạn, tôi cũng không phán đoán chính xác được thi hồn trùng bên trong thuộc loại nào. Nếu như là uế khí ngàn năm được tích lũy trong cổ mộ khai quật cũng còn được, chứ nếu là thứ đồ có cùng trên cương thi vương thì lại quá nguy hiểm’

“Vật này được đưa tới nhà chúng tôi mới chừng mười ngày, có thể có nguy hiểm gì không?” An Như hơi sốt sắng hỏi.

Cương thi vương là gì nghe mà sởn cả tóc gáy, là một người bình thường tiếp thu thế giới quan khoa học đã mấy chục năm, cũng thật khó mà tiếp nhận nổi.

“Cũng không đến nỗi” Mễ Thiên Sư động viên, “Thi hồn trùng trong này đã được dọn sạch rồi, hiện giờ mặt ngoài được tôi loại bỏ khí tức bị nhiễm nữa, coi như là đồ vật cương thi vương, hiện giờ nó cũng không có cảm giác được gì’

An Như thở phào nhẹ nhõm, vui mừng bảo, ‘May là có Tô tiểu thư giúp đỡ”

“Tô tiểu thư? Quỷ Vương Tô Loan?” Mễ Thiên Sư phản ứng cực nhanh, nhìn về phía Úc Linh, thấy cô gật đầu, không nhịn được phiền muộn.

May nhờ lúc trước anh ta biết Hề lão đại mang một Quỷ Vương từ trong mộ Tu La ra, định tặng cho anh ta khiến anh ta vẫn vui vẻ mãi, ai ngờ đâu Hề lão đại bị thương, không có ở đây, nên đã để Tô Loan ẩn trong bóng tối bảo vệ vợ anh, Tô Loan tạm thời cũng đành phải để cạnh Giang Úc Linh, đoán chừng đợi khi nào Hề lão đại về, anh ta mới có thể tới đây nhận Tô Loan mang đi.

Quỷ Vương là cám dỗ không gì sánh được với bất cứ thiên sư nào, phải biết cả một đời thiên sư và yêu ma quỷ quái giao thiệp, lúc gặp nguy hiểm vô số kể, nếu có một Quỷ Vương hộ tống, lập tức có thể bảo đảm an toàn ngay.

Chỉ là Quỷ Vương có thể gặp mà không thể mong có, thậm chí để một quỷ cấp bậc Quỷ Vương cam tâm tình nguyện phục vụ nhân loại lại càng đừng mơ, không bị Quỷ Vương xé xác ra là đã tốt lắm rồi.

Cũng bởi tình huống Tô Loan đặc biệt, mới bị Hề Từ khống chế để ở cạnh bảo vệ loài người, không phải vậy với thực lực của Quỷ Vương Tô Loan, muốn hàng phục cô là không thể.

Mễ Thiên Sư nén niềm ao ước xuống, thừa lúc thời cơ chưa tới, bắt đầu tìm hiểu chút lai lịch của bảo tháp.

Cả ngày hôm nay Nhiếp Ung Hòa ở trong quán cũng không phải nằm bất động hoàn toàn, đầu tiên là liên lạc với Phàn Huân người đưa bảo tháp đến cho ông, từ chỗ anh ta biết được chủ nhân của bảo tháp này là một người bạn, nửa tháng trước cùng một đám bạn bè đi xem đồ cổ, trong một sạp hàng không đáng chú ý lấy được, căn cứ nguyên tắc kiếm lợi, mới để Phàn Huân tìm người giám định.

“Phàn Huân nghe nói bảo tháp này có vấn đề, đã để người ta đi tìm người chủ chính trước đó, có điều tính khả thi không cao’ Nhiếp Ung Hòa nói lạnh nhạt, với tình hình như thế cũng không lạ.

Chuyện này nếu chỉ là trùng hợp thì tốt, nếu thực sự có người muốn hại, đoán chừng cũng không thể làm được rõ.

Nhiếp Ung Hòa vẫn không nhụt chí chuyện này, vẫn tiếp tục cho người đi tra tiếp.

Mễ Thiên Sư cảm thấy chuyện này vẫn nên để sau, nói với Nhiếp Ung Hòa, ‘Nếu Nhiếp tiên sinh không ngại, có thể tạm thời tôi mang bảo tháp này đi được không? Tôi cần dùng nó để tra chút lai lịch của nó, để những thiên sư khác cùng giám định một lượt’

Ban ngày Nhiếp Ung Hòa cũng đã mơ hồ nghe được từ mấy người bạn về tổ Dị Văn thần bí của chính phủ này rồi, biết nhóm này có chức năng hay giao thiệp với yêu ma quỷ quái, người người xuất hiện, với yêu cầu của Mễ Thiên Sư cũng không thấy lạ, thoải mái đồng ý, có điều cũng xin Mễ Thiên Sư bất kể tra ra cái gì, cũng phải nói một câu cho ông biết.

Chuyện này cũng chẳng phải chuyện lớn gì, Mễ Thiên Sư đồng ý ngay.

Đợi tới lúc thời gian không lệch lắm, Mễ Thiên Sư nói với họ, “Hiện giờ có thể bắt đầu rồi, các người đứng sang bên cạnh, đứng gần với âm khí quá không tốt cho thân thể các người”

An Như vội vàng kéo chồng và Úc Linh đứng sang một bên. Mễ Thiên Sư đứng trước tấm vải đỏ, tay nâng tinh la bàn lên, tay còn lại cầm theo mấy lá bùa, loáng một cái, lá bùa bốc lửa, vứt nó đến giữa không trung, rồi truyền pháp lực vào la bàn.

Kim la bàn xoay tròn rất nhanh, Mễ Thiên Sư quát một tiếng, ngón tay bấm quyết, tinh la bàn bay lên không, lơ lửng trên tấm vải đỏ.

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, ba người đứng một bên đều cảm thấy có một luồng khí tức âm lãnh từ lòng bàn chân xuyên qua.

Tiếp đó dưới ánh đèn lờ mờ, từ trong bóng tối bay ra mấy luồng sương mù sợi đen, chúng bay loạn trong phòng, tách ra, cuối cùng lại bay dồn về đám gạo nếp trên tấm vải đỏ, nhanh chóng tụ tập lên những hạt gạo nếp kia, trở thành hình dáng của một con trùng.

Tổng cộng có chừng khoảng ba mươi sợi sương mù như thế, tay Mễ Thiên Sư vạch một vạch, ba tấm phù xuất hiện trên tay, ba tấm phù bốc lên bay xuống trên đám gạo nếp.

Theo lá bùa đốt, gạo nếp trên tấm vải đỏ cũng dần biến từ trắng thành một loại xám đen, giống như có bàn tay vô hình làm chúng bị ô nhiễm, tỏa ra một mùi mốc.

Mễ Thiên Sư bọc tấm vải đỏ và gạo nếp bỏ vào trong hộp, dùng lá bùa đốt chúng thành tro tàn.

Nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên lần hai.

Mễ Thiên Sư thu hồi tinh la bàn và vải đỏ, nhìn về họ cười bảo, “Được rồi, toàn bộ thi hồn trùng trong phòng này đã được loại bỏ sạch rồi”

Cùng xem cảnh này, An Như và Nhiếp Ung Hòa đều mở mang tầm mắt, tuy Úc Linh cũng đã thấy nhiều thủ đoạn của thiên sư, có điều mỗi lần thấy đều cảm thấy rất kinh ngạc.

“Xin cảm tạ’ Nhiệp Ung Hòa tạ về phía anh ta.

Mễ Thiên Sư cười sảng khoái nói, “Không cần cám ơn, tôi và Hề lão đại là bạn cả mà, lần sau có nhu cầu gì cứ việc nói”

Da mặt An Như cứng ngắc lại, bà nguyện cả đời cũng không bao giờ gặp phải chuyện này nữa, quá sức chịu đựng của con người rồi.

Xử lý xong mọi chuyện, thấy không còn chuyện gì nữa, Mễ Thiên Sư và Úc Linh cùng rời đi.

Úc Linh định dẫn Mễ Thiên Sư về nhà, ở nhà ba cô đang đợi Mễ Thiên Sư.

An Như và Nhiếp Ung Hòa nghe nói Giang Vũ Thành đang đợi Mễ Thiên Sư, trên mặt cười cười, trong lòng cũng muốn đi xem bạn tốt biến thành Quỷ Hồn chút, chỉ là biết tính khí của Giang Vũ Thành, quyết định hôm khác mới đi.

Sau khi lên xe, Mễ Thiên Sư lấy từ trong túi ra một cái phong thủy ấn giám trả chủ, cười bảo, ‘Nhờ có vật này, không phải ở Mạc Trang, không có Hề lão đại, thật không biết xử lý những sát khí kia thế nào nữa’

“Xử lý thế nào?’ Úc Linh tò mò hỏi.

Mễ Thiên Sư cười ha ha bảo, ‘Dùng ấn giám phong thủy mở đường âm dương, trực tiếp dẫn sát khí về âm phủ, đỡ công phải tịnh hóa chúng”

Úc Linh gật gù, xem như cũng rõ. Lúc về đến nhà cũng sắp mười một giờ rồi.

Giang Vũ Thành vẫn ngồi đợi ở trong phòng khách, tâm tình hơi nôn nóng, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, lập tức nhảy lên, chạy vội ra mở cửa ngay.

Xem thấy con gái và Mễ Thiên Sư cùng tới, ông vô cùng cao hứng nói, “Mễ Thiên Sư, cuối cùng cũng đợi được cậu đến, mau đến đây ngồi”

Mễ Thiên Sư cảm giác được âm khí trong phòng, có điều rất nhạt, nhạt đến mức không thể quên được, ngẩng đầu nhìn lại thì quả nhiên thấy nửa Quỷ hồn trong suốt đang ở trong phòng khách.

Âm khí và đạo hạnh quỷ liên quan nhau, ngay cả Quỷ Hồn chỉ duy trì được nửa trong suốt cũng thấy trình độ quỷ vô cùng suy yếu, âm khí trên người có hạn, vốn không cách nào làm tổn thương người ta được.

Chắc là bắt nguồn từ quan hệ đối lập giữa quỷ và thiên sư, Úc Mẫn Mẫn cũng cảm quan được Mễ Thiên Sư, có điều biết đây là bạn con gái, vẫn gật đầu hỏi thăm với anh ta.

Giang Vũ Thành xoa xoa tay, hỏi, “Mễ Thiên Sư, có cách nào để cho ta có thể nhìn thấy Quỷ hồn của cô ấy không?”

Cuộc sống mà thấy ma trong phòng thì chỉ mong trên thế giới này không có vật này thôi, còn vị tổng giám đốc này thì chỉ ước trong phòng có ma, cũng coi như là một vị kỳ lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.